Ngô Bình hú hồn: “Cái gì? Kết hôn?”
Lục Nhiễm Trần: “Ta đã đồng ý rồi”.
Ngô Bình cười khổ đáp: “Đại ca, hai người vừa quen nhau, sao mà kết hôn được?”
“Ta và cô ấy có duyên”, Lục Nhiễm Trần đáp.
Ngô Bình cười lạnh hỏi: “Là anh thấy cô ấy có body bốc lửa hả?”
Lục Nhiễm Trần mặt không biến sắc đáp: “Sư đệ, không được nói linh tinh”.
Ngô Bình lắc đầu bất lực: “Thôi bỏ đi, đại ca vui là được rồi”.
Khi căn nhà được dọn dẹp sạch sẽ thì đã là đêm muộn. Lục Nhiễm Trần rón rén chạy sang phòng khác để gọi điện tâm sự với Nạp Lan Khả Khả. Ngô Bình thì lên nóc nhà tu luyện, tập hít thở.
Sáng hôm sau, Lâm Bạch tới báo cáo tình hình công việc. Mấy gã người Đông Doanh đã bị nhốt lại để thẩm vấn. Cấp trên phái xuống vài người hiện đang tìm vị trí của tà ma, có điều vẫn chưa tìm được.
Báo cáo xong, Lâm Bạch nói: “Nhóm trưởng, cấp trên mong anh có thể giao Kyo Sato ra”.
Kyo Sato giờ đã thành con rối do anh điều khiển, ngày ngày ở nhà bưng trà rót nước phục dịch anh.
Ngô Bình hờ hững đáp: “Bọn họ muốn người thì bảo tự đến gặp tôi”.
Lâm Bạch: “Vâng!”
Sau khi Lâm Bạch đi khỏi, xe của Đào Như Tuyết đỗ ở dưới tầng. Tối qua cô ấy có việc rời khỏi đó, giờ mới quay lại tìm Ngô Bình.
Cô ấy cầm một cái hộp từ trên xe xuống. Ngô Bình hỏi: “Như Tuyết, em đi đâu vậy?”
Đào Như Tuyết cười đáp: “Em lái xe cả đêm về Biên Nam để mang cái này về”.
Dứt lời, cô ấy mở cái hộp ra. Bên trong là một thứ màu xanh lam dạng keo, một nửa trong suốt, toả ra mùi thơm.
Ngô Bình liếc nhìn, sau đó đưa tay sờ rồi ngửi. Sau đó anh ngạc nhiên hỏi: “Đây là Địa Chi sao?”
Địa Chi là một loài sinh vật sống trong môi trường hết sức phức tạp, là dạng phức hợp giữa nấm và thực vật. Địa Chi hết sức khó tìm. Cho dù là ở thời Tiên quốc thì đây cũng là dược liệu quý, hiện chỉ có thể mua được với giá cắt cổ trong những phiên đấu giá.
Địa Chi có nhiều ứng dụng, nó chủ yếu được dùng để duy trì sắc đẹp, chống lão hoá, kéo dài tuổi thọ. Sau khi uống Địa Chi có thể tăng sức đề kháng, không bị đau ốm.
Đào Như Tuyết nói: "Em không biết nó là cái gì, là người của em thu thập được. Tối qua em xem được tấm ảnh này, cảm thấy đây có vẻ là một thứ rất quý giá nên đích thân về Biên Nam, mang nó đến đây tặng anh".
Ngô Bình cười đáp: "Tặng cho anh sao?"
Đào Như Tuyết đáp: "Đúng vậy, nhưng cũng không phải cho không. Khi nào có thời gian thì anh nghiên cứu một loại thuốc cho tập đoàn của em đi".
Ngô Bình: "Không vấn