Anh giật mình, lập tức sử dụng thần niệm. Chẳng bao lâu sau, anh nhìn thấy một kim đỉnh khổng lồ làm bằng vàng nguyên chất. Đi đến trước kim đỉnh, anh nhìn nó một cái rồi chưởng nhẹ vào, vàng trên bề mặt đỉnh liền tan ra, để lộ một cái đỉnh cổ xưa, chính là một trong Cửu đỉnh!
Đôi mắt Ngô Bình sáng rực lên: “Anh muốn cái đỉnh này”.
Vu Kiên rất vui: “Anh thích thì tốt quá”.
Ngô Bình chọn thêm một vị thuốc quý rồi rời khỏi quốc khố.
Vu Kiên khăng khăng muốn Ngô Bình ở lại vài ngày, bất kể thế nào cũng không cho anh đi. Ngô Bình hết cách, đành cùng Lãnh Như Yên tạm thời ở lại vương cung.
Đêm xuống, Lãnh Như Yên lặng lẽ đến phòng Ngô Bình, ôm chầm anh từ phía sau.
“Không có lương tâm gì cả. Em mà không đến đây thì anh cũng chẳng đi tìm em đâu nhỉ?”
Ngô Bình cười đáp: “Chẳng phải em đã đến rồi sao?”
Lãnh Như Yên nhéo anh một cái: “Xấu xa quá”.
Ngô Bình bảo: “Như Yên, anh muốn tặng cho em một thứ”.
Lãnh Như Yên cười hỏi: “Là gì thế?”
Ngô Bình lập tức tách ra một loại cấm chế. Đây là một trong năm cấm chế mà anh có được nhờ uống nước thuốc do thần núi ban cho. Trước đó anh đã tặng cấm chế sấm sét cho Chu Thanh Nghiên, tặng Đào Như Tuyết cấm chế lửa. Bây giờ anh muốn tặng loại cấm chế này cho Lãnh Như Yên.
Cấm chế này tên là cấm chế băng, có thể phát ra sức mạnh của hàn băng. Có nó, Lãnh Như Yên sẽ dần sở hữu tiên thể hàn băng và tăng cường đáng kể tư chất tu vi của cô ấy.
Nói đoạn, anh vươn tay ấn vào giữa lông mày Lãnh Như Yên. Trong tích tắc, cấm chế đã được đưa vào cơ thể cô ấy. Sau đó anh giúp Lãnh Như Yên hấp thu cấm chế.
Quá nửa đêm, cuối cùng Lãnh Như Yên cũng luyện hoá cấm chế. Cảm nhận được luồng năng lượng mạnh mẽ của cấm chế, cô ấy vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, liền ôm chặt Ngô Bình.
Một đêm thinh lặng. Sáng sớm hôm sau, Ngô Bình để Lãnh Như Yên ở lại, còn mình thì về đảo Hưng Long tiếp tục lắp thiết bị điện gió.
Bận rộn vài ngày, tổ máy phát điện gió lần lượt được lắp đặt xong, đại phong trận cũng được dựng hoàn tất. Vào giây phút điện được kết nối với lưới điện, cả đảo Hưng Long đều sáng bừng lên.
Không lâu sau đó, lô vật tư đầu tiên mua từ nước Kim Ưng được Lãnh Như Yên gửi về đảo, và được bán cho dân trên đảo với giá gốc.
Cư dân trên đảo cũng đổi tiền cũ thành Long tệ. Vì thế, Ngô Bình đã phát miễn phí năm mươi nghìn Long tệ cho mỗi người. Với dân số một trăm triệu người, chuyển đổi ra cũng chỉ tốn mười triệu tiền bùa của anh mà thôi.
Sức mua của năm mươi nghìn Long tệ rất đáng kinh ngạc, tương đương với năm triệu trước đây. Có khoản tiền này, người dân trên đảo sẽ thong thả thích nghi với môi trường mới.
Sau khi phát điện cho cả đảo, Đường Tử Di tìm Ngô Bình, cười nói: “Chồng luyện thêm ít đan dược nhé”.
Cô ấy vẫn luôn phụ trách tài khoản mạng Tiên của Ngô Bình, chủ yếu là bán gói Tam Tai Đan và trà Tiên. Tính đến nay, Đường Tử Di đã bán mười hai nhóm đan dược, kiếm được bảy mươi lăm triệu tiền báu!
Tính riêng doanh thu trà Tiên thì hiện tài khoản của Ngô Bình đã có hơn một trăm triệu tiền báu. Nếu không vì anh tốn nhiều tiền mua bùa thì chắc chắn tiền còn nhiều hơn.