Nghe thấy cái tên Di La Cung, rõ ràng Tô Đức Mậu khẽ run người, anh ta kinh ngạc hỏi: “Anh đến từ La Di Cung? La Di Cung ở Linh Bảo Thượng Giới?”
Càn Tiêu Trần lập tức mất kiên nhẫn, lạnh lùng nói: “Không phải Linh Ngọc Thượng Giới thì còn ở đâu nữa?”
Tô Đức Mậu vội vàng chắp tay, kích động nói: “Thì ra là thượng tu của La Di Cung, tôi Tô Đức Mậu, bái kiến thượng tu!”. Lập tức thay đổi thái độ nịnh nọt, so sánh với thái độ lúc nãy của đối phương khi nói chuyện với Ngô Bình thì khác hẳn.
Càn Tiêu Trần lại mặc kệ hắn, quay mặt đi.
Tô Đức Mậu hơi xấu hổ, nói với Ngô Bình: “Bên kia của bọn tôi có đồ ăn nước uống rất nhiều, các cậu cần thì cứ đi lấy”, nói rồi hắn bỏ đi.
Thấy người này đi, Điền Mỹ Mỹ nói: “Cái tên này xem thường người khác”.
Lúc này, một cái bóng ẩn nấp ở cái bóng của Tô Đức Mậu cùng quay lại doanh trại. Cái bóng đó đến bên cạnh đệ tử học viện Hoàng gia tên là Trương Tỉnh, lúc này cả người hắn toàn là máu còn chút hơi thở cuối cùng, nhưng ánh mắt vẫn lộ ra vẻ dữ tợn.
Cái bóng là do huyền ảnh của Ngô Bình biến thành, nó bỗng nhảy lên lập tức bao phủ lấy Trương Tỉnh, sau đó trượt trên mặt đất rồi biến mất. Đến khi người xung quanh phản ứng lại thì cả người Trương Tỉnh đã đi vào khu vực Ngô Bình đứng.
Mười mấy người lập tức bay lên, đuổi theo hướng Ngô Bình.
“Ầm!”
Một tia kiếm quang phóng lên trời, đó là Trảm Đạo Thập Tam Kiếm của Ngô Bình biến thành kiếm khí, khí tức kinh người khiến mười mấy người sợ hãi biến sắc, lần lượt ngã về phía sau.
Sắc mặt Tô Đức Mậu rất khó coi, cao giọng nói: “Anh Ngô, ý anh là sao đây?”
Phương Lập lạnh lùng nói: “Chủ nhân của tôi làm gì không cần giải thích với các cậu, cút xa ra một chút”.
Mấy người này cực kỳ tức giận, một người đàn ông tóc xanh nghiêm giọng nói: “Từ bao giờ mà người học viện Hoàng Gia kiêu ngạo như vậy?”
Phương Lập vung tay phải lên, phía sau xuất hiện một cánh cửa tối tăm, khí tức chết chóc liên tục truyền ra từ trong cửa, người đàn ông tóc xanh lập tức ngậm miệng lại vì ông ta cảm thấy cánh cửa như đang từ từ mở ra về phía mình.
Cánh cửa chỉ mở ra một khe hở, nỗi sợ hãi vô tận bao trùm lấy ông ta, ông ta thét lên, quay đầu bỏ chạy rồi biến mất không thấy tung tích.
Những người khác cũng cảm thấy tê cả da đầu, đều lùi về sau.
Nhìn thấy cánh cửa này, sắc mặt Càn Tiêu Trần cũng vô cùng nghiêm trọng, không khỏi nhìn Ngô Bình.
Thấy mọi người lùi về sau, Phương Lập mới thu hồi lại cánh của tối tăm.
Lúc này một bóng người bay đến từ phía xa, chính là Thanh Chi. Trong tay Thanh Chi là một túi chứa đồ, trên người toàn là bùn đất như vừa trở lại từ trong ruộng đất.
Lúc Ngô Bình đến không hề nhìn thấy Thanh Chi, nhưng cậu biết Thanh Chi đã sống ở cấm địa thượng cổ từ nhỏ nên cậu cũng không lo lắng cho sự an toàn của cô ta, hơn nữa cậu còn để lại một vật truyền tín trên người Thanh Chi để có thể liên lạc với cô ta bất cứ lúc nào.
“Cậu Ngô, bên trong là dược liệu tôi hái được”, nói rồi cô ta đưa túi chứa đồ cho Ngô Bình.
Ngô Bình nhìn một cái, bên trong thế mà lại có hàng ngàn cây dược liệu, có cây khá quý, cũng có cây khá phổ thông.
Cậu tò mò hỏi: “Cô lấy ở đâu mà nhiều thuốc thế?”
Thanh Chi cười nói: “Tôi bẩm sinh đã nhạy cảm với dược liệu, nghe chị Mạc bảo anh cần dược liệu nên tôi đi xung quanh xem sao, hái giúp anh một ít”.
Ngô Bình hơi cảm động, cô ta không chỉ hái một chút, chắc trong hai ba ngày nay cô ta đã liên tục đi khắp nơi để hái.
Cậu nói: “Cảm ơn”.
Thanh Chi cười nói: “Đừng khách sáo”.
Lúc này Trương Tỉnh ở dưới đất nhìn mấy người Ngô Bình nói: “Anh là Ngô Bình? Cái người mới đến học viện Hoàng Gia?”