Ngô Bình: “Giải quyết xong rồi, cậu chỉ có một mình sao? Dì út cậu đâu?”
Đào Thành: “Dì út tôi tan ca trễ, hôm nào cũng một hai giờ sáng mới về nhà”.
Ngô Bình: “Ca đêm hả? Cô ấy làm nghề gì?”
Đào Thành: “Dì út tôi đi hát ở quán bar, tối nào cũng phải đi hát ở rất nhiều quán”.
Ngô Bình: “Thì ra là ca sĩ à, đi hát có kiếm được nhiều tiền không?”
Đào Thành: “Dì út của tôi khá nổi tiếng trong giới, mỗi tháng có thể kiếm được mấy chục nghìn”.
Hai người họ ngồi ở phòng khách, Ngô Bình nói tào lao vài câu rồi truyền lại Liên Sơn Quyết mình lĩnh hội được cho Đào Thành.
Đào Thành nghe nói cậu đã gia nhập Liên Sơn Tông thì nói với vẻ ngưỡng mộ: “Đại ca, sau này tôi cũng tham gia”.
Ngô Bình gật đầu: “Được”.
Sau đó cậu hỏi: “Thành Tử, sau này cậu có dự định gì? Có tiếp tục đi học nữa không?”
Đào Thành lắc đầu: “Tạm thời chưa có dự định gì, đợi thi đại học xong rồi tính”.
Ngô Bình: “Cũng đúng, thật ra đến trình độ như tôi với cậu thì việc học đã không còn ý nghĩa nữa rồi”.
Đào Thành cười gượng: “Nếu tôi không đi học nữa thì bố tôi sẽ đánh gãy chân tôi mất”.
Bố của Đào Thành là một thầy giáo cấp một, rất nghiêm khắc với cậu ta, Đào Thành rất sợ ông ấy.
Ngô Bình: “Vậy thì đi học tiếp thôi”.
Hai người giao lưu cách tu hành, chớp mắt đã đến một giờ sáng. Ngô Bình vào phòng ngủ để ngủ.
Đến một rưỡi sáng, cậu đang sâu giấc thì nghe thấy có người mở cửa, sau đó thì có tiếng bước chân từ phòng khách truyền vào. Cậu nghĩ chắc là dì út của Đào Thành về nên cũng không để tâm.
Nhưng sau đó cậu mở mắt, vì cậu nghe thấy đối phương đang đi về phía phòng mình.
Sau đó, cửa được mở ra, một cô gái nồng nặc mùi rượu ngã lên giường. Ngô Bình vừa ngồi dậy thì đã bị cô ta đè lên người.
Ngô Bình vội đẩy cô ta ra rồi chạy nhanh về phía cửa.
Đào Thành chạy qua, nhìn thấy cảnh đó thì hơi bối rối, nói: “Ngại quá, đại ca, dì út tôi hay uống say lắm”.
Ngô Bình: “Chẳng phải cô ấy đi hát sao? Sao lại còn uống rượu?”
Đào Thành: “Hết cách rồi, dì ấy hay gặp phải mấy khách nghe dì hát xong thì sẽ mời uống rượu, dì ngại từ chối nên rất thường uống say”.
Ngô Bình: “Uống tới mức này mà cũng về nhà được, lợi hại thật”.
Đào Thành: “Đại ca, để đó cho tôi, anh đi nghỉ đi”.
Ngô Bình: “Bỏ đi, để cô ấy ngủ ở đây, tôi lên sân thượng ngồi thiền”.
Đến tầm bốn giờ sáng, Ngô Bình đang ngồi thiền trên sân thượng thì bỗng mở mắt, cậu nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đang đứng ở cách đó không xa, hằm hằm nhìn cậu với đôi mắt đỏ hoe.