Ngô Bình: “Dẫn đường đi”.
Xích Huyền Tử liền đi trước, hai người họ đến một ngọn núi nhỏ ở giữa đảo. Trên đỉnh núi có một mạch nước, nước khoáng màu xanh biếc từ bên trong tuôn ra, khí nóng bốc lên nghi ngút.
Ngô Bình truyền thần niệm vào trong thì phát hiện nguồn nước đó liên kết với đáy biển sâu, dường như đang có thay đổi kinh thiên động địa diễn ra ở đó.
Cậu liền bay lên không trung, thi triển phép nghịch chuyển thời gian trong Cửu Dương Hóa Cấm, lập kết giới trên không trung. Nếu có người vào trong thì sẽ bị kéo vào trong trận khi nào không biết và không thể kịp thời ra khỏi đó.
Cậu bố trí cấm chế hết gần một tiếng, sau khi ổn thỏa hết thì Ngô Bình lặng lẽ ngồi xuống bên mắt nguồn, chờ đợi chân thủy sinh ra.
Nửa tiếng sau, ba bóng người vút đến, vội vã đáp xuống vị trí của Ngô Bình. Nhưng cả ba đều vào trong kết giới thời gian mà cậu đã bố trí và lập tức dừng lại ở bên trong, như một khung cảnh được định sẵn.
Ngô Bình liếc nhìn rồi tiếp tục chờ đợi.
Cuối cùng thời gian cũng đã đến, một giọt nước bắn ra khỏi mắt nguồn, được bao bọc trong hơi nước, dường như có vô số thế giới ảo xuất hiện bên trong.
Cậu lập tứ đưa tay bắt lấy chân thủy, chân thủy rất nặng, một giọt có thể hóa thành đại dương, nó vừa chạm vào bàn tay của Ngô Bình thì liền biến thành hơi nước, truyền vào huyền mạch trong cơ thể cậu.
Huyền mạch đó kết hợp với nước, chân thủy đó liền biến thành một dòng nước mát lạnh, chảy trong huyền mạch.
Sau đó, giọt chân thủy thứ hai xuất hiện, Ngô Bình vẫn bắt được.
Cứ như thế, cách hai giây là lại có một giọt chân thủy xuất hiện, sau khi Ngô Bình bắt được hơn năm ngàn giọt chân thủy thì Huyền Mạch của cậu đã bị chiếm đến một phần tư, nó chảy bên trong như một con sông lớn, rất khủng.
Hơn nữa, sức nước thông với kinh mạch thông qua huyền mạch, bắt đầu tôi luyện cơ thể cậu, khiến cơ thể cậu được bao bọc bởi một lớp hơi nước huyền diệu, lớp hơi nước đó ngưng tụ thành vô số phù văn kì ảo.
“Khá lắm. Nếu tôi mà tu luyện thần thông thủy hệ thì nhất định sẽ phát huy được uy năng gấp mấy lần nữa”.
Khi chân thủy không còn xuất hiện nữa thì Ngô Bình dùng thần niệm quan sát, phát hiện dị tượng dưới đáy nước đã biến mất, cậu lập tức dắt theo Xích Huyền Tử rời khỏi đó.
Sau khi Ngô Bình đi khỏi, đến khi trời tối thì ba người đang dừng lại trên không trung mới tiếp tục đáp xuống. Nhưng lúc họ đáp xuống đỉnh núi thì mặt mày ai cũng biến sắc.
“Chuyện gì thế này? Trời tối từ lúc nào thế? Họ đi đâu hết rồi?” Một người đàn ông áo tím hỏi.
Cậu chủ Linh Hư nói với vẻ mặt vô cùng khó coi: “Chúng ta đã trúng kế của đối phương, bây giờ đã qua mấy tiếng đồng hồ rồi, chân thủy đã bị lấy mất rồi”.
Người đàn ông áo xanh lo lắng: “Vậy phải làm sao đây? Chân thủy là chìa khóa để chúng ta vào Thiên Nhất Thủy Phủ của Thủy Linh giới mà”.
“Tôi biết anh ta là ai, anh ta chạy không thoát được đâu”. Cậu chủ Linh Hư nghiến răng: “Chuẩn bị đi, chúng ta lập tức đi tìm anh ta”.
Lúc này Ngô Bình đã về Hoàng Long sơn trang, hơn nữa đã kịp thời nói chuyện với Thái Hoàng giáo, đặc biệt là ba vị sư phụ.
Lúc ba vị kiếm lão biết đồ đệ của mình đã đắc tội với Tả Lăng Hư chuyển thế thì cảm thấy bất an, để bảo vệ cậu, Thẩm Huyền Tông đã đích thân đến.
Lúc đó Ngô Bình không xung đột trực diện với đối phương, chỉ sợ đối phương có tuyệt chiêu. Cậu cũng là người có chỗ dựa, lúc cần dùng đến thì đương nhiên là phải dùng rồi.
Trong một biệt viện ở Hoàng Long sơn trang, Thẩm Huyền Tông ngồi trong phòng khách, Ngô Bình rót trà cho anh ta.
Thẩm Huyền Tông cười hehe, nhìn đồ đệ của mình, trong lòng cảm thấy rất vui. Ngô Bình lĩnh ngộ được kiếm phổ vô thượng là niềm tự hào lớn nhất trong đời của ba người họ.
Thanh Chi cũng đến góp vui, đứng bên cạnh pha trà rót nước như một cô hầu ngoan ngoãn.
Thẩm Huyền Tông cười, nói: “Đứa trẻ này có huyết mạch Chi Tiên, đúng là hiếm thấy”.