Quả nhiên, Ngô Bình đã đặt huy hiệu võ vương truyền kỳ chín sao lên bàn rồi nói: “Viện trưởng, tôi đến lĩnh thưởng”.
Thật ra Long Tượng Thiên Tôn không hề muốn đưa tiền và trao cho Ngô Bình danh hiệu giáo viên năm sao, nhưng có quá đông người ở đây nên ông ta không thể làm khác được.
Long Tượng Thiên Tôn mỉm cười một cách ngượng ép rồi nói: “Thầy Ngô, cậu đúng là thiên tài có khác, đạt hẳn chín sao cơ à, tôi khâm phục”.
Ngô Bình: “Viện trưởng quá khen, chờ tôi đến cảnh giới Long Môn rồi sẽ thử xem có lên được võ vương chí tôn hay không”.
Khoé miệng Long Tượng Thiên Tôn giật giật, ông ta nói: “Thoe quy tắc thì học viện sẽ thưởng cho cậu 340 triệu Thần Long, đồng thời tăng chức cho cậu thành giáo viên năm sao”.
Ngô Bình nhanh chóng nhận được một túi tiền và huy hiệu giáo viên năm sao.
Cuối cùng, Long Tượng Thiên Tôn còn cười nói: “Thầy Ngô, tư chất của cậu cực tốt, hoàn toàn có thể vào học phủ Truyền Kỳ. Nếu cậu muốn thì tôi sẽ cho người ghi danh cho cậu, để tháng sau cậu sẽ đi thi”.
Ngô Bình đang định đồng ý thì cảm giác Thiết Huyền ở phía sau đang ra hiệu gì đó cho mình nên nói: “Tôi cần phải suy nghĩ thêm về chuyện này, có gì tôi sẽ báo cho viện trưởng sau”.
Long Tượng Thiên Tôn cau mày nói: “Thế thì cậu phải nghĩ nhanh lên vì sắp hết thời gian đăng ký rồi”.
Lấy tiền và huy hiệu xong, Ngô Bình quay người rời đi. Anh đi tới một chỗ vắng vẻ, sau đó hỏi Thiết Huyền: “Anh Thiết, cuộc thi này có vấn đề à?”
Thiết Huyền: “Đương nhiên, nếu đăng ký bằng thân phận giáo viên của học viện thì phần thưởng sẽ thuộc về học viện, còn cậu không được xu nào đâu”.
Ngô Bình ngẩn ra: “Phần thưởng là gì?”
Thiết Huyền: “Thầy Ngô, cậu không biết gì à? Học phủ Truyền Kỳ đã công bố những người lọt vào tốp mười đều sẽ được thưởng. Người đứng đầu sẽ được thưởng 500 triệu Thần Long, ngoài ra còn có thêm 50 lạng thần kim, một lá bùa chú cấp đạo tổ và túi càn khôn linh bảo Tiên Thiên”.
Ngô Bình sáng mắt lên nói: “Nhiều thứ hay thế à! Dành cho người đứng đầu hết ư?”
Thiết Huyền cười nói: “Nào chỉ có thể, ngoài ra còn có tư cách vào Thiên Giới để tu hành nữa”.
Ngô Bình: “Thiên Giới nào thế?”
Thiết Huyền: “Thế giới mà chúng ta đang sinh sống có ba tầng, cao nhất là Thiên Giới, là một thế giới cao chiều, tu luyện ở đây thì sẽ tiến bộ thần tốc, phẩm chất cũng cao hơn. Nhưng chúng ta không thể đến đó được, vì vào đó sẽ tốn rất nhiều tài nguyên cùng trận pháp tuyệt thế”.
Ngô Bình chợt nhớ ra lúc mình bay tới vũ trụ thì đã nhìn thấy ba tầng của thế giới thật.
Anh gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh đã nhắc nhở”.
Thiết Huyền cười nói: “Chúng ta là bạn mà, cảm ơn gì chứ”.
Lãnh Nhân: “Thầy Ngô, tối nay thầy có rảnh không? Chúng ta đi làm vài chén đi!”
Ngô Bình: “Tôi bận mất rồi, chúng ta hẹn hôm khác nhé. À, tôi có hai viên Tam Bảo Thần Đan, nó sẽ hỗ trợ nâng cao tư chất của hai người đó”.
Lãnh Nhân và Thiết Huyền mừng rỡ nói: “Thầy Ngô, chúng tôi biết thầy giỏi luyện đan rồi nên không khách sáo nữa nhé”.
Ngô Bình tặng cho họ đan dược xong thì quay về hoàng cung.
Lần này, anh thấy chỉ còn bốn người ở đây, bao gồm cả Trương Thiên Hoành và Đinh Mặc.