Tô Xương Minh không quen người này, bèn bảo: “Tôi không cần biết cậu là ai, về sau cậu không dính dáng gì đến nhà họ Tô chúng tôi”.
Diệp Huyền đã xoay màn hình điện thoại trở lại: “Anh Tô à, tôi đang ở tỉnh K, rảnh rỗi thì gặp nhau uống rượu nhé”.
Tô Xương Minh cười nói: “Được, ngày mai tôi cũng đến tỉnh K để khảo sát dự án. Nếu thời gian thư thả, tôi sẽ hẹn gặp anh”.
“Tốt quá rồi”, Diệp Huyền trò chuyện với đối phương vài câu rồi cúp máy.
Hứa Hạo Nhất đầm đìa mồ hôi, đứng đó với vẻ mặt hoảng hốt, ánh mắt thẫn thờ, trông có vẻ sợ lắm rồi.
Diệp Huyền hỏi: “Cậu Hứa à, cậu còn cần nể mặt không?”
“Chát!”
Hứa Hạo Nhất tự tát vào mặt mình rồi mỉm cười đáp lại: “Anh Diệp, tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn nên mới dám ép anh uống rượu. Là lỗi của tôi!”
Gã lấy chai rượu mạnh do nhà hàng cung cấp, mở nút chai ra rồi nói: “Anh Diệp, tôi sẽ uống cạn chai rượu này để tạ tội với anh!”
Dứt lời, gã đã ngửa đầu uống cạn chai rượu trắng ấy.
Tần Nhược Vũ khẽ thở dài, nói với Ngô Bình: “Anh Tiểu Bình nể mặt em, bỏ qua chuyện này nhé”.
Ngô Bình mỉm cười: “Được, vậy thì bỏ qua”.
Diệp Huyền chờ gã uống rượu xong rồi mới lên tiếng: “Cậu ngồi xuống đi”.
Hứa Hạo Nhất lau miệng: “Anh Diệp tha thứ cho tôi chứ?”
Diệp Huyền cười mà như không: “Cậu nhóc, làm người phải biết khiêm tốt. Cậu vẫn chưa đủ tư cách để kiêu ngạo đâu. Rõ chưa?”
Hứa Hạo Nhất gật đầu như gà mổ thóc: “Vâng vâng, tôi hiểu rồi”.
Diệp Huyền nói: “Đừng sợ, về phần Tô Xương Minh, tôi sẽ nói giúp cậu sau”.
Hứa Hạo Nhất cả mừng: “Cảm ơn anh Diệp!”
Rồi gã cúi đầu trước Ngô Bình: “Xin lỗi, ban nãy tôi vô phép quá. Tôi sẽ tự phạt ba ly”. Nói xong, gã lại uống thêm ba ly rượu.
Hai cân rượu vào bụng, tửu lượng của Hứa Hạo Nhất không chịu nổi, bèn chạy ra ngoài nôn mửa. Tần Nhược Vũ vội vàng chạy theo trông chừng.
Một lúc sau, cô ấy một mình trở vào: “Anh Diệp, anh Tiểu Bình, xin lỗi hai anh. Hạo Nhất uống say rồi, em phải đưa anh ấy về”.
Ngô Bình gật đầu: “Ừ, hai người về trước đi”.
Sau khi hai người đi khỏi, Trương Bửu Phong cười nói: “Hôm nay có thể quen biết anh Diệp chính là vinh hạnh của chúng tôi. Chúng tôi kính anh Diệp một ly”.
Diệp Huyền cười: “Nói hay lắm”.
Buổi chè chén này kéo dài đến hơn sáu giờ. Lúc hai người về đến số Một Đông Hồ đã là bảy giờ tối.
Diệp Huyền chạy về phòng ngủ khò khò, còn anh vẫn thấy mắt mình sáng rỡ. Một ngày uống rượu hai buổi, vậy mà lại chẳng say chút nào.