Thím Chu thấy vậy cũng ngây người, thím ấy “ôi chao” một tiếng: “Công tử, cẩn thận bỏng đấy!”
Thế nhưng Ngô Bình không hề hấn gì, anh đưa chén thuốc qua, nói: “Thím Chu, thím nấu tiếp một nồi khác cho tôi”.
Cứ như vậy, cứ một lúc Ngô Bình lại uống một chén thuốc, tiếp tục uống thêm năm chén thuốc, anh nói: “Thím Chu, thím ra ngoài trước đi, vất vả cho thím rồi”.
Thím Chu nói: “Được, vậy cậu có cần gì cứ gọi tôi”.
Thím Chu vừa đóng cửa lại, quanh người Ngô Bình đã xuất hiện từng tầng sáng tím. Nhờ vào việc tắm thuốc và bảy chén thuốc, anh lại đã thông được năm kinh mạch.
Lúc này, chí khí đang vận chuyển trong sáu kinh mạch. Lúc này anh sớm đã thay da đổi thịt rồi, thực lực tăng mạnh.
Thật ra anh chỉ cần đả thông ba kinh mạch là có thể càn quét cả thôn. Hiện tại đã đả thông được sáu kinh mạch, người trong thôn gộp lại cũng không phải đối thủ của anh.
Thế nhưng, anh cũng không rõ tình hình bên ngoài, cho nên quyết định tiếp tục ở lại trong thôn tu luyện, nâng cao thực lực.
Buổi tối hôm đó, một nửa thời gian dùng để tu luyện, một nửa để nghỉ ngơi.
Sáng sớm ngày thứ hai, Ngô Bình đã bị đói mà tỉnh. Mở được sáu kinh mạch xong, thực lực anh đã thay đổi hẳn. Lượng thức ăn đương nhiên cũng tăng lên gấp bội, cho nên cũng trở nên rất đói.
Anh bảo thím Chu chuẩn bị lượng cơm cho mười người, thím Chu nghe thấy thì rất kỳ lạ, bèn đi hỏi tộc trưởng. Tộc trưởng tuy cũng thấy rất kỳ lạ nhưng vẫn bảo thím ấy đi chuẩn bị.
Cứ như vậy, chỉ một bữa sáng mà Ngô Bình đã ăn hết hai con cừu, hai mươi quả trứng gà, còn thêm năm quả trứng vịt muối cùng với hai nồi cơm, sáu nồi rau xào, cộng thêm một nồi canh.
Lúc Ngô Bình ăn sạch sẽ, thím Chu bị dọa đến tái cả mắt, vội nói: “Công tử, cậu ăn nhiều như vậy không bị đầy bụng chứ?”
Ngô Bình vỗ bụng, cười nói: “Thím Chu, không sao đâu. Thím nói với tộc trưởng một tiếng, tôi sắp lên núi chơi rồi, buổi tối mới quay lại”.
Thím Chu gật đầu: “Đi đi. Tộc trưởng đã nói rồi, cậu có thể ra vào thôn bất kỳ lúc nào”.
Ngô Bình đi không bao lâu, tộc trưởng đã đưa người đến, nghe nói Ngô Bình lại lên núi, ông ta kỳ lạ nói: “Tại sao cậu ta cứ đi lên núi vậy?”
Thím Chu lúc này mới nói: “Tộc trưởng, công tử ăn sách hết cơm tôi chuẩn bị rồi”.
Tộc trưởng bị dọa giật mình: “Cái gì, ăn sạch rồi?”
Thím Chu gật đầu: “Mấy món đó, đủ cho mười mấy thanh niên trai tráng ăn một bữa cơm rồi. Ông nói xem bụng một người, sao có thể chứa được nhiều đồ ăn vậy chứ?”
Tộc trưởng như suy nghĩ gì đó, ông ta nói: “Cậu ta quay về thì bảo cậu ta đến gặp tôi”.
Đả thông được sáu kinh mạch, tốc độ và sức mạnh Ngô Bình đều tăng lên về chất, anh ở trong núi bay nhảy tung hoành, năng suất hái thuốc lại tăng cao. Lần này, anh đến nơi xa hơn, tiến vào rừng rậm nguyên sơ hái thuốc.
Thế nhưng, đi càng xa, dược liệu cũng càng nhiều, lần này anh khiêng hai bao tải về thôn.
Quay về trong thôn, mặt trời cũng đã lặn, trời vừa nhá nhem tối.
Ngô Bình bỏ thuốc xuống, sau đó lấy một vài loại bỏ vào trong thùng gỗ lớn, dặn dò thím Chu đun nước.
Thím Chu nói: “Công tử, tộc trưởng bảo cậu quay về thì đến gặp một chuyện”.