Ngô Bình không có ý kiến gì, chờ một tí là được, anh cũng không muốn chủ quầy khó xử.
Tiên Nhi khẽ khịt mũi. Cô bé rất ghét thằng nhóc này, thật bất lịch sự, bèn bảo: “Bố ơi, con muốn mua mấy cái đã được làm xong thôi ạ, phần còn lại không cần nữa”.
Ngô Bình mỉm cười: “Ừ”.
Anh định cầm kẹo lên thì bị thằng nhóc kia giật mất con hổ, chính là cái mà Tiên Nhi mua. Cậu ta nhìn sơ qua một cái: “Con hổ này chẳng oai phong tí nào. Để tôi ăn nó”. Nói xong, cậu ta cắn một miệng vào đầu con hổ.
Ngô Bình cau mày: “Cậu nhóc, nó là của con gái tôi, sao lại ăn lung tung vậy hả?”
Thằng nhóc trừng mắt: “Ăn của mấy người thì đã làm sao? Biết tôi là ai không? Cút!”
Thấy cậu ta không biết lý lẽ, còn dám nói bố mình, Tiên Nhi giận dữ lên tiếng: “Đồ không có giáo dục!”
Thằng nhóc kia cả giận, giơ chân đá Tiên Nhi. Tuy Tiên Nhi còn nhỏ tuổi nhưng rất khoẻ, phản ứng lại nhanh. Cô bé hơi lùi về sau để tránh đòn, sau đó đá cậu ta lùi lại mấy bước liền.
Cú đá này không hề nhẹ chút nào. Thằng nhóc đau đớn ôm bụng: “Ui da, mày dám đá tao, tao sẽ bảo bố tao giết hết chúng mày!”
Tuỳ tùng đứng sau cậu ta đều cả kinh, thẳng thừng vung tay tát Tiên Nhi. Bọn họ đều là cao thủ cấp Hư Tiên, Thần Tiên, thế mà lại ra tay với một cô bé mới mấy tuổi.
Ngô Bình là người dễ chịu, chuyện nhỏ có thể nhịn, nhưng kẻ nào dám làm con gái anh bị thương chính là chạm vào vảy ngược của anh, sát khí lập tức xuất hiện.
“Ầm!”
Bạch quang loé lên, hai kẻ vừa ra tay lập tức bốc hơi khỏi thế gian, chỉ còn lại mùi cháy thoang thoảng.
Những người còn lại đều sợ ngây người, la hét ầm ĩ rồi ngoái đầu bỏ chạy, kéo cả thằng nhóc kia theo.
Chủ quầy hàng khẽ thở dài: “Tôi biết cậu nhóc kia. Đó là gia tộc mới từ bên ngoài Khuyên giới chuyển đến, người nào trong tộc cũng hống hách cả. Lúc họ mới đến đây đã nảy sinh xung đột với một gia tộc lớn, kết quả là diệt cả tộc người ta chỉ trong một ngày. Từ đó về sau, người nhà họ đã chiếm rất nhiều địa bàn, mấy con phố lân cận đều do nhà họ quản lý”.
Ngô Bình nhẹ nhàng bảo: “Chủ quầy, đây là chuyện của tôi, không liên quan đến anh, tiếp tục bán kẹo đi”.
Thấy Ngô Bình không nghe mình khuyên, chủ quầy lắc đầu, không nói thêm gì nữa.
Quả nhiên, sau khi món kẹo tạo hình cuối cùng được làm xong thì có một đám người ùn ùn kéo đến. Dẫn đầu là một thanh niên ngoài hai mươi, chưa đến ba mươi tuổi, có lẽ đây là tuổi thật ban đầu, chứ không phải là người có tu vi cao nên không rõ tuổi tác.
Người này còn trẻ mà khí tức đã ngang tàng, trên người có một luồng khí tức của Đoạt Thiên. Nói cách khác, đây chính là một Đoạt Thiên Tiên Tôn!
Thanh niên ôm thằng nhóc kia vào lòng, hỏi rằng: “Ai đánh em?”
Cậu ta chỉ vào Ngô Bình: “Người đó! Bọn chúng đều đánh em. Anh mau đánh chết chúng đi!”
Thanh niên sa sầm mặt, nhìn Ngô Bình bằng ánh mắt sắc lạnh, gằn từng chữ: “Quỳ xuống, tự sát. Vợ con của mày sẽ đến phủ nhà tao làm đầy tớ!”
Vẻ mặt Ngô Bình vẫn dửng dưng, lãnh đạm nói: “Sống không tốt sao? Hà tất phải ra đây tìm cái chết chứ?”