Anh lại mở hai cuốn sách còn lại ra, thì cũng chẳng khác cuốn trước là bao, toàn ý kiến chủ quan về chữ tiên. Dù thi thoảng cũng có những chủ ý khá đúng, nhưng hầu hết đều vô dụng, không thực tế.
Đọc xong, Ngô Bình trả luôn cho Chu Hiền Cử rồi nói: “Chu chân nhân, tôi không hiểu đâu, trả anh này”.
Chu Hiền Cử cười lớn rồi nhận lấy, sau đó gói cẩn thận rồi cất đi: “Thần y Ngô, học thức là vô hạn, cậu cứ tích luỹ dần dần rồi sẽ có ngày hiểu được chữ tiên rồi”.
Ngô Bình không trả lời, mà nhắm mắt lại tiếp tục nghỉ ngơi.
Khoảng một tiếng sau, anh đã thấy đỡ hơn, ít nhất không còn chóng mặt nữa. Anh nói với mọi người: “Bệnh của mọi người cần có thuốc, chờ tôi gom đủ sẽ tới điều trị cho mọi người sau”.
Ai nấy đều bày tỏ lòng biết ơn, Ngô Bình không ở lại đây nữa mà trở lại cổng số một với Bùi Khánh. Vừa vào cổng số một, họ đã thấy có một người tới rồi cao giọng hỏi: “Ngô Bình đâu?”
Ngô Bình đứng lại rồi nhìn người đó.
Đó là một người đàn ông ngoài 30 tuổi, anh ta bước nhanh về phía anh rồi hỏi: “Cậu là Ngô Bình hả?”
Ngô Bình nói: “Đúng, anh là ai?”
Người đó thở dài một hơi: “Cậu không sao là may rồi, giờ đi theo tôi”.
Ngô Bình hiểu ra, Trương Thiên Hoành cũng khá nhanh nhẹn, anh hỏi: “Giờ rời khỏi đây rồi thì sau này tôi có được quay lại thăm tù nữa không?”
Người đó ngẫm nghĩ rồi đáp: “Được chứ”.
Ngô Bình gật đầu rồi nói với Bùi Khánh: “Ông cứ làm như tôi bảo, chờ tôi chế thuốc xong rồi sẽ vào điều trị cho ông”.
Bùi Khánh bái lạy: “Cảm ơn tiên sinh!”
Chào hỏi xong, Ngô Bình đi theo người đó rời khỏi trại giam.
Khi anh quay trở lại mặt đất thì phải nheo mắt dưới ánh sáng của mặt trời, một lát sau thì anh được mời lên một chiếc xe.
Có một người đàn ông lạ mặt đang ngồi bên trên, không rõ tuổi tác bao nhiêu. Nhưng tu vi thì rất cao, đã là cao thủ cảnh giới Tiên Thiên tầng thứ ba Sinh Niệm rồi.
Ngô Bình lên xe, người đàn ông ra hiểu cho tài xế lái xe rồi nói với Ngô Bình: “Cậu Ngô, tôi là Chu Chí Tân, nhận lệnh của thần tướng đến đây. Biết cậu đang gặp nguy hiểm nên thần tướng rất lo lắng, vì thế đã cử tôi tới ứng cứu”.
Ngô Bình: “Cảm ơn thần tướng quan tâm”.
Chu Chí Tân nói: “Thần tướng bảo đã nói chuyện với Mã chân nhân rồi, hiểm khích của hai người coi như xí xoá, ông ấy sẽ không gây phiền toái cho cậu nữa”.
Ngô Bình: “Phiền thần tướng rồi, nhờ anh chuyển lời cảm ơn của tôi đến thần tướng”.
Chu Chí Tân cười nói: “Được, cậu Ngô, sân bay có máy bay của chúng tôi, cậu muốn về đâu?”
Ngô Bình: “Thạch Thành”.
Anh vẫn chưa xong việc ở đó nên phải về để giải quyết nốt.
Chiếc xe chạy tới sân bay, đưa Ngô Bình rời khỏi nơi