Mẹ Âu Lực tức giận đến mức run cả người, mặt trắng bệch, chỉ tay vào Ngô Bình mà nói chẳng nên lời.
Trong cơn giận dữ, bà ta kéo tay Âu Lực rồi hét lên: “Đi thôi con! Chúng ta không cần cậu ta chữa trị!”
Âu Lực nhắm mắt lại, không hề nhúc nhích, xem lời của mẹ như gió thoảng qua tai. Anh ta bỗng chống tay xuống đất, quỳ gối trước mặt Ngô Bình, chân thành nói: “Bác sĩ Ngô, chuyện lúc trước là lỗi của chúng tôi. Tôi xin lỗi anh!”
Mẹ Âu Lực gào lên: “Sao con phải quỳ lạy cậu ta chứ, đứng dậy ngay!”
Bà ta đỡ lấy con trai, tiếc rằng Âu Lực quá nặng nên không đỡ nổi, bèn khóc rống lên, ôm lấy Âu Lực rồi ngồi phịch xuống.
Ngô Bình nghiêm nghị nói: “Người hành y gắn liền sức khoẻ và tính mạng con người! Tôi là người cứu chữa, cậu cần tôn trọng và tin tưởng tôi! Nếu không làm được, vui lòng rời khỏi nơi này!”
Âu Lực vô cùng áy náy: “Xin lỗi, tôi xin lỗi bác sĩ Ngô!”
Ngô Bình khẽ thở dài: “Hai người đứng dậy đi”.
Âu Lực không đứng dậy, khấp khởi hỏi: “Bác sĩ Ngô à, lần trước anh nói rằng chấn thương của tôi có thể chữa khỏi, đúng không?”
Anh đáp: “Đương nhiên là chữa được, hơn nữa còn có thể bình phục trong ba ngày”.
Âu Lực mừng rỡ: “Cảm ơn bác sĩ Ngô!”
Mẹ của Âu Lực không dám nói bừa nữa, ngậm chặt miệng lại.
Ngô Bình nói: “Phí khám bệnh là hai mươi triệu”.
Âu Lực vội vã viết chi phiếu, đưa cho Ngô Bình bằng cả hai tay, đoạn cất lời: “Cảm ơn bác sĩ Ngô!”
Nên biết rằng ban nãy Ngô Bình còn đưa ra cái giá một tỷ, bây giờ chỉ thu hai mươi triệu đã là tận tình tận nghĩa với anh ta rồi.
Sau khi chuẩn bị một chút, Ngô Bình dùng kim châm phối hợp với chân khí màu vàng để trị liệu cho Âu Lực trước. Nửa giờ sau, Âu Lực cảm thấy chân mình rất ấm, cảm giác khó chịu kia đã biến mất hoàn toàn.
Chờ thêm vài phút, Ngô Bình rút kim châm ra, đoạn nói: “Đứng dậy thử xem”.
Âu Lực chầm chậm đứng lên, đi vài bước, cảm thấy rất nhẹ nhàng, như thể quay về ngày xưa vậy. Anh ta mừng rỡ vô cùng: “Bác sĩ Ngô à, vậy là tôi khỏi rồi đúng không?”
Ngô Bình đáp: “Dĩ nhiên là vẫn chưa. Cậu cần tiếp tục châm cứu hai lần nữa. Tôi sẽ viết đơn thuốc, cậu uống liên tục trong một tháng, có lẽ sẽ khỏi hẳn”.
Âu Lực vội gật đầu: “Được được, mọi chuyện đều nghe theo lời bác sĩ Ngô”.
Cùng lúc đó, tại buổi tuyển chọn, ban tổ chức đột nhiên thông báo tạm dừng, năm vị giám khảo được gọi vào hậu trường.
Trong phòng nghỉ, Vệ Thanh Ảnh trưng vẻ mặt lạnh như băng. Năm vị giám khảo nhìn thấy cô ấy đều kinh ngạc vô cùng. Sao sếp lại xuất hiện ở đây chứ? Tuy là ban giám khảo, nhưng thực chất họ đều là những nghệ sĩ đã hết thời trực thuộc truyền thông Sơn Hải.
Vệ Thanh Ảnh lạnh lùng cất lời: “Trong số năm người, ai đã nhận tiền của thí sinh thì bước ra đây!”
Lời vừa thốt ra, đã có đến bốn trên năm người hoảng sợ và biến sắc. Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, không ai dám bước ra.
Vệ Thanh Ảnh lạnh nhạt nói: “Không dám?”