Tài xế: “Tôi chỉ là một tài xế taxi, sao biết nhiều thế được, nói chung là người của Tam Tinh Trại rất giàu”.
Chưa đến nửa tiếng đồng hồ, chiếc xe đã dừng lại ở một ngã tư. Rõ ràng đó là một con đường quốc lộ rất rộng nhưng lại không có nhiều xe cộ. Tài xế lo lắng nói: “Hai cô cậu mau xuống xe đi”.
Ngô Bình và Thạch Lan xuống xe, đứng trên dải cỏ không thấy bóng người ở ven đường. Ngô Bình nói: “Lúc cô để đồ ở Tam Tinh Trại, nó nằm ở chỗ nào?”
Thạch Lan: “Lúc đầu trại chủ của Tam Tinh Trại tên Thạch Sinh Chí, tính ra chắc giờ ông ta cũng gần bảy mươi tuổi rồi. Lúc đó Thạch Sinh Chí là một người luyện võ, tôi chỉ sơ là ông ta đã trở thành cao thủ nhất đẳng. Với tư chất của ông ta, bây giờ tu vi của ông ta ít nhất cũng là Bí Cảnh hậu kỳ. Lúc rời khỏi, tôi đã để một thứ lại ở ngôi nhà mình đã sống và còn dặn dò ông ta trông coi cẩn thận”.
Ngô Bình nói: “Cô làm vậy không sợ ông ta nổi lòng tham sao?”
“Ông ta không dám”. Thạch Lan nói: “Trong mắt ông ta, tôi là người không thể bị đánh bại, đến cả làm người hầu cho tôi, ông ta cũng không xứng”.
Ngô Bình: “Cô nhìn người quá đơn giản, lòng người dễ đổi, từ xưa đến giờ vẫn vậy. Nếu cô không tin, chúng ta đi xem thử”.
Thạch Lan: “Dáng vẻ của tôi bây giờ không giống với trước đây, cậu cầm theo tín vật, đến nói là người được tôi phái đến”.
Ngô Bình: “Ừ”.
Hai người dùng độn thuật, nhanh chóng đến được Tam Tinh Trại.
Sau khi vào Tam Tinh Trại, Ngô Bình phát hiện nhà cửa ở đây đúng thật là có chút cổ kính, nhưng phần lớn là các biệt thự cao tầng mới xây, rất xinh đẹp. Có thể thấy người ở đây khá giàu có.
“Tam Tinh Trại năm xưa cũng giàu có vậy sao?” Ngô Bình hỏi.
Thạch Lan: “Hoàn toàn khác với hiện giờ. Tôi nhớ năm đó ở đây hơi hoang tàn, thậm chí người trẻ còn không muốn ở lại đây, thi nhau đổ ra ngoài mưu sinh”.
Ngô Bình: “Thay đổi nhiều vậy, nhất định là có liên quan đến Thạch Sinh Chí”.
Thạch Lam: “Căn nhà tôi ở năm xưa nằm ngay phía trước”.
Mấy phút sau, hai người họ đến một căn nhà yên tĩnh có tuổi đời cả trăm năm. Cửa nhà đóng kín, có vẻ lâu lắm rồi không có ai mở cửa.
Ngô Bình: “Chỗ này lâu lắm rồi không có ai lui tới, không biết thứ cô để lại có còn không”.
Chính vào lúc này, một ông lão nhà bên cạnh từ từ bước ra, nhìn thấy Thạch Lan với Ngô Bình thì hỏi: “Tìm ai đấy?”
Ngô Bình cầm đồng tiền vàng to bằng bàn tay mà Thạch Lan đưa cho mình ra, đưa cho ông lão xem, và nói: “Tôi đến đây lấy đồ”.
Ông lão chồm tới gần, nhìn đồng tiền vàng chằm chằm gần nửa phút rồi mới thở phào, nói: “Cuối cùng thì cậu cũng đến rồi, mời vào nhà tôi ngồi một lát, tôi đi mời trại chủ”.
Ông lão mời hai người họ vào phòng khách, sau đó gõ chiếc chuông đã phủ đầy bụi ở trong nhà. Tiếng chuông vang liên tục năm tiếng, truyền đi rất xa.
Lúc này, trong một căn nhà hào nhoáng nhất ở Tam Tinh Trại, một người trung niên tầm bốn mươi tuổi, đang nằm trên ghế dài, mặc bộ đồ ngủ tơ tằm, đang thoải mái gối đầu trên đôi chân trắng trẻo của một cô gái trẻ xinh đẹp, miệng thì ăn trái đây được một cô gái khác đưa qua.
Bỗng dưng, tiếng chuông truyền đến, một tiếng, hai tiếng, ba tiếng.
Ông ta nghe thấy ba tiếng chuông vang lên thì sắc mặt liền thay đổi, khi nghe đến tiếng thứ năm thì ông ta bật ngay dậy, đẩy người đẹp bên cạnh ra, hét lớn: “Mau gọi hết lãnh đạo trong trại đến”.
Người đàn ông vô cùng hoang mang, cố giữ bình tĩnh, cho người tìm con trai đến trước đã.
Con trai ông ta là Thạch Tất Đạt, mới kết hôn ba năm trước, cưới được ba cô gái xinh đẹp như hoa, còn sinh cho ông ta hai đứa cháu bụ bẫm.
Một lúc sau, một thanh niên tầm hai mươi tuổi, mắt thâm quầng, tóc vàng hoe xông vào, đấy là Thạch Tất Đạt. Ba năm nay Thạch Tất Đạt lại cưới thêm chín cô vợ nhỏ nữa, tổng cộng có mười hai bà vợ. Đấy là chưa tính mấy cô được nuôi bên ngoài Trại nữa.
Đương nhiên, những chuyện đó vẫn không là gì so với bố Thạch Trường Phát của anh ta. Mười mấy năm trước, Thạch Trưởng Phát đã mua lại cả khu biệt thự, mỗi biệt thự trong khu đều có gái của ông ta sống, mà số lượng biệt thự ở đó thì có đến gần ba trăm căn.