Người đàn ông vừa đau vừa thốn, cao giọng hét: “Anh là ai?”
Ngô Bình bình thản đáp: “Khó khăn lắm tôi mới câu được linh ngư lên, anh nói hất đổ là hất đổ sao? Hơn nữa, ai cho anh cái gan dám ra tay với tôi?”
Người đàn ông hít một hơi dài, nói: “Anh bạn, anh có biết tôi là ai không?”
Ngô Bình: “Tôi không cần biết anh là ai, mau cút đi, nếu không chưởng tiếp theo sẽ không chỉ đánh gãy tay anh không thôi đâu”.
Người đàn ông thấy Ngô Bình mạnh quá, hắn đảo mắt rồi gọi Lạc Thiên: “Lạc Thiên, mau đi theo anh”.
Cậu bé nấp sau lưng Ngô Bình, thè lưỡi, nói: “Tôi cứ không đi đó”.
Người đàn ông hằm hằm lườm cậu bé, sau đó kéo cô gái bỏ đi, chớp mắt đã không còn thấy đâu nữa.
Ngô Bình lại cắt cho cậu bé thêm một miếng cá nữa, hỏi: “Người đó là anh họ của em, sao em lại không đi với hắn?”
Cậu bé nói với vẻ mặt hơi nặng nề: “Em cảm giác hắn muốn giết em nên em mới không muốn đi cùng hắn”.
Ngô Bình bất ngờ: “Tại sao hắn lại muốn hại em?”
Lạc Thiên nhìn Ngô Bình, nói: “Anh à, mặc dù em còn nhỏ nhưng em không ngốc. Ông nội sắp về rồi, nghe nói ông thu hoạch được rất nhiều ở Vạn Kiếm Tiên Giới, nếu năm anh em bọn em bị thiếu mất một người thì họ sẽ được chia nhiều bảo bối hơn. Còn nữa, lúc nãy hắn đã cướp mất một bảo bối em tìm được, hắn không dám để bố em biết được chuyện này”.
Ngô Bình rất tò mò, hỏi: “Hắn đã cướp bảo bối gì của em?”
Lạc Thiên giận dữ nói: “Viên đá quý đó là do em nhặt được trong một hang động, viên đá quý đó rất kỳ diệu, có thể giúp cho sức mạnh của em tăng gấp đôi”.
Ngô Bình: “Mạnh lên gấp đôi sao? Vậy đúng thật là một bảo bối”.
Lạc Thiên thở dài: “Tiếc là đã bị anh họ em cướp mất”.
Ngô Bình nói: “Em còn nhỏ vậy mà sao lại chạy đến chỗ này?”
Lạc Thiên đáp: “Từ nhỏ em đã sống ở đây mà”.
Ngô Bình ồ một tiếng, nói: “Nhà em ở Thanh Linh Động Tiên sao?”
Lạc Thiên gật đầu: “Hôm qua bố em đánh em một trận nên em chạy ra đây, không ngờ anh họ em cũng chạy theo đến đây”.
Ngô Bình hỏi: “Nhà em nổi tiếng ở Thanh Linh Động Thiên lắm sao?”
Lạc Thiên: “Cũng tàm tạm, nhà họ Dương của em là một trong tám gia tộc lớn nhất của Thanh Linh Động Thiên. Tu vi của ông nội đứng thứ hai trong tám vị gia chủ, chỉ đứng sau kiếm tiên Âu Dương Dịch”.
Ngô Bình hơi bất ngờ: “Tám gia tộc lớn à? Vậy nhất định là địa bàn của nhà em rất rộng”.
Lạc Thiên: “Cũng không nhỏ, anh có muốn đến nhà em làm khách không?”
Ngô Bình cười, nói: “Anh không đi đâu”.
Anh dừng lại một lúc rồi hỏi: “Lạc Thiên, lúc nãy em nói em đã tìm thấy viên đá quý đó trong một hang núi, vậy em còn nhớ vị trí của hang núi đó ở đâu không?”