Nữ thư ký kia liếc nhìn Đào Như Tuyết một cái bằng ánh mắt coi thường. Trong mắt chị ta, phụ nữ có đẹp đến đâu rồi cũng chỉ trở thành trò tiêu khiển cho giám đốc Mã mà thôi. Chị ta đáp: “Cô Đào, buổi họp mặt này là do giám đốc Mã tài trợ tổ chức nên quyền quyết định phải ở anh ấy”.
Đào Như Tuyết cau mày hòi: “Chị nói vậy là có ý gì?l
Cô thư ký: “Chúng tôi không hoan nghênh người thất lễ với giám đốc Mã hiện diện tại đây. Vị tiên sinh này, mời ra ngoài cho”.
Chị ta đuổi Ngô Bình đi trước mặt đám đông khiến rất nhiều người thi nhau quay lại hóng hớt. Thậm chí cả Lư Tuấn Phi và Tôn Thanh cũng nhìn về phía đó.
Tôn Thanh: “Anh ta tưởng đây là Vân Kinh sao? Hứ, đắc tội với học trưởng Mã thì không bao giờ có kết cục tốt đẹp”.
Ngược lại với Tôn Thanh, Lư Tuấn Phi biết rõ Ngô Bình nên anh ta cười lạnh, nói: “Cô rất hy vọng Ngô Bình mất mặt ở đây nhỉ? Có điều chắc cô phải thất vọng rồi, người mất mặt sau cùng chắc chắn là Mã Thiên Lý”.
Tôn Thanh sững sờ: “Mã Thiên Lý mất mặt? Đùa kiểu gì vậy? Người ta là đại gia, gia sản mấy chục tỷ tệ đó”.
Lư Tuấn Phi cười lạnh đáp: “Mấy chục tỷ chẳng là cái đinh gì cả! Riêng mấy dự án tại Vân Kinh của Ngô Bình đã có giá lên tới hàng trăm tỷ tệ rồi”.
Tôn Thanh sững sờ: “Hàng trăm tý? Không đời nào!”
Lư Tuấn Phi cũng chán phải giải thích nên im lặng tiếp tục quan sát.
Ngô Bình chỉ vào chính mình rồi hỏi: “Chị bảo tôi ra ngoài sao?”
Nữ thư ký lạnh lùng đáp: “Không sai, chính là anh đó!”
Ngô Bình đáp: “Chỉ sợ là chị chưa đủ tư cách để làm điều đó”.
Nữ thư ký cau mày: “Tôi không có tư cách? Chúng tôi đã bao hết tầng hai khách sạn này rồi đấy”.
Mông Trạch lúc này đang cải trang gần đó thấy cảnh này thì vô cùng tức giận. Nhưng chưa có lệnh của Ngô Bình nên chưa ra tay được. Cho nên Mông Trạch gọi giám đốc khách sạn ra.
Giám đốc khách sạn này vừa hay là tín đồ của Hắc Thiên Giáo. Hắc Thiên Giáo cũng thường xuyên tổ chức hoạt động ở đây.
Giám đốc khách sạn biết thân phận của Mông Trạch thì vội vã gật đầu đồng ý giúp đỡ.
Chỉ một lát sau, giám đốc khách sạn bước tới nói với nữ thư ký: “Mời cô ra ngoài cho!”
Nữ thư ký kia giật mình: “Mời tôi ra ngoài ư?”
Giám đốc vẻ mặt khó coi đáp: “Đúng vậy, khách sạn này không chào đón cô”.
Sau đó ông ta quay sang cúi đầu chào Ngô Bình rồi nói: “Ngô tiên sinh, thực sự xin lỗi, hãy tha thứ cho sự thất trách của tôi!”
Nói rồi ông ấy vẫy tay một cái, lập tức có hai bảo vệ lao vào lôi thư ký kia ra ngoài. Nữ thư ký kêu la, Mã Thiên Lý mặt tối sầm lại, nói: “Gọi ông chủ của các người ra gặp tôi”.
Giám đốc khách sạn liếc nhìn Mã Thiên Lý rồi đáp: “Tôi cảnh cáo cậu, không được vô lễ với Ngô tiên sinh. Nếu không tôi sẽ đuổi cả cậu ra ngoài”.
Mã Thiên Lý bàng hoàng nhìn Ngô Bình. Đây rốt cuộc là ai vậy?