Ngô Bình: “Khi nào mới đến lượt chúng ta lên đó?”
“Sắp rồi! Nhưng rất nhiều người còn chẳng đi nổi ba trăm bậc đầu. Mấy người chúng tôi có thể lên được bậc một nghìn thì cũng coi như đã không làm mất mặt sư môn rồi”.
Ngô Bình: “Tôi đếm thử rồi, muốn đến được cánh cổng bên trên thì phải leo chín nghìn bậc, dù các anh lên được ba nghìn bậc thì cũng chẳng có ý nghĩa gì”.
Một người nghe anh nói như vậy thì tức giận: “Trương Linh Bảo, anh còn không bằng cả chúng tôi”.
Ngô Bình trợn mắt: “Mẹ nó, tôi mà không bằng anh sao?”
Anh nói xong thì thúc vào bụng người đó một đấm. Người đó trợn mắt, từ từ ngồi xổm xuống đất, vẻ mặt vô cùng đau đớn.
Những người còn lại giận dữ: “Trương Linh Bảo, anh làm gì thế?”
Ngô Bình lắc lư nắm đấm: “Tôi đang muốn chứng minh tôi mạnh hơn anh ta”.
Một trưởng lão của Long Hổ Sơn nhìn thấy cảnh đó, mặc dù hơi tức giận nhưng sau khi suy nghĩ lại, ông ta vẫn nói: “Lát nữa để Trương Linh Bảo lên đi”.
Mọi người tỏ vẻ không phục nhưng trưởng lão đã lên tiếng thì họ không thể cãi lại được.
Tầm nửa tiếng đồng hồ sau, có người cao giọng gọi: “Long Hổ Sơn”.
Mười người bọn Ngô Bình nhanh chóng đến trước cầu thang. Lúc đến gần, Ngô Bình mới phát hiện dưới bậc thềm có hai thần tiên trấn giữ. Vẻ mặt cả hai trang nghiêm, là một nam một nữ, đầu đội mũ miện, mặc quần áo tiên nhân, tỏa sáng ngời ngời. Có điều khuôn mặt cả hai đều mờ ảo, không thể nhìn rõ.
Nhìn kỹ lại mới nhận ra đó không phải là thần tiên mà là hóa thân của thần tiên. Dù chỉ là hóa thân nhưng thực lực không yếu hơn Hư Tiên, là những cao thủ đáng gờm. Hèn gì các thế lực đều ngoan ngoãn xếp hàng, lên núi theo đúng số lượng, không ai dám đụng chạm đến hai vị đó.
Ngô Bình thấy hơn một trăm bậc thang đầu đã có người tiến lên thì một ông già mặc áo màu tím đứng trước cầu thang bình thản nói: “Lên đi”.
Mười người bọn Ngô Bình bước lên cầu thang, họ vừa đặt chân thì đã có một lực cản nho nhỏ xuất hiện, sức mạnh đó kéo ngược họ trở lại.
Họ tiếp tục tiến lên, bậc thứ hai rồi đến bậc thứ ba, càng lên cao thì sức cản càng mạnh. Khi đến bậc một trăm, lực cản đã vô cùng rõ ràng.
Chỉ có chín người trong số ba mươi tu sĩ thuộc ba nhóm thành công đến được bậc ba trăm, ở đó có một sàn nhỏ để nghỉ ngơi.
Ngô Bình không đợi họ, tiếp tục lên trên, một trăm rồi chín trăm bậc, sau đó là một nghìn năm trăm. Thể chất anh tốt, sức mạnh vô biên, đến giờ vẫn không cảm thấy chút áp lực nào.
Mọi người bên dưới nhìn thấy có một đệ tử của Long Hổ Sơn có thể tiến thẳng lên bậc một nghìn năm trăm nhanh như bay thì đều bất ngờ, đến cả Thiên Sư Trương Mục Tiên của Long Hổ Sơn cũng tròn mắt ngỡ ngàng. Tư chất của tên Trương Linh Bảo này tự dưng vượt trội thế?
Chỉ có mười mấy người vượt qua được một nghìn năm trăm bậc. Ngô Bình giả vờ nghỉ ngơi một lát rồi mới tiếp tục đi lên.
Hai nghìn bậc rồi đến hai nghìn bảy trăm.