Anh cười khẩy: “Độc? Tôi không cho ông chết, ông sẽ không thể chết!”. Ngô Bình lấy kim châm ra, cắm liên tục ba mươi sáu châm lên người ông ta bằng thủ pháp cực nhanh.
Châm này tên là Đại Hạn Tiềm Năng Châm, có thể kích phát toàn bộ tiềm năng sinh mệnh của một người. Dù ông ta có trúng độc cũng sẽ chống đỡ được một thời gian, không mất mạng ngay lập tức.
Sau khi được châm, người hát hí cảm thấy có một nguồn sức mạnh điên cuồng trong người. Ông ta chưa từng cảm thấy mình mạnh như hôm nay. Đáng buồn thay, cái chết của ông ta đã đến rất gần.
Ngô Bình bôi bột thuốc vào mũi ông ta, dùng chú để khống chế thần trí của đối phương. Một lát sau, người nọ đã bắt đầu mơ màng, bị anh thôi miên hoàn toàn.
“Ông tên gì, ai cử ông đến?”, Ngô Bình hỏi lại.
Người hát hí nói: “Tôi là Văn Sửu, đến đây dò la cậu theo lệnh của chủ”.
Ngô Bình biết Văn Sửu không phải là tên thật mà chỉ là biệt hiệu. Đây là một loại của sửu - vai hề của hí kịch. Sửu chia thành văn sửu và võ sửu.
Anh hỏi tiếp: “Chủ của ông là ai?”
“Chủ của tôi không phải người phàm”, Văn Sửu ngước nhìn Ngô Bình một lái, đồng tử bắt đầu nở to. Ngay giây tiếp theo, ông ta đã ngã ầm xuống sàn rồi chết!
“Độc rất mạnh!”, Ngô Bình cau mày. Anh còn nghĩ ông ta sẽ gượng được vài phút, không ngờ chỉ mới nửa phút đã chết rồi.
Ngày chuyển nhà mà có người chết ngay trước cửa là chuyện rất xui xẻo. Ngô Bình cảm thấy khó chịu, lập tức gọi người đến xử lý thi thể.
Hàng xóm đứng hóng chuyện từ xa, không biết đã xảy ra chuyện gì, càng không biết người hát hí nọ đã chết. Chẳng bao lâu sau, họ đã ồn ào trở lại, uống trà, tán gẫu, cắn hạt dưa.
Hoàng Tử Cường vẫn còn sợ hãi. Đứng cạnh Ngô Bình, anh ta thì thào hỏi: “Cậu chủ à, chuyện gì vừa xảy ra vậy? Sao tự nhiên tôi lại ngã quỵ?”
Ngô Bình giải thích: “Người nọ biết âm thuật, lợi dụng thanh âm để hại người. Anh chưa từng nhìn thấy nên mới dễ trúng chiêu”.
Hoàng Tử Cường rất kinh ngạc: “Thanh âm có thể hại người ư?”
Ngô Bình đáp: “Tất nhiên. Ban nãy công lực ông ta mà đủ mạnh thì anh đã mất mạng rồi”.
Trán Hoàng Tử Cường ướt đẫm mồ hôi: “Cậu chủ à, cậu tranh thủ dạy âm thuật cho tôi nhé, trò này đáng sợ quá!”
Ngô Bình cười bảo: “Không vội. Chờ anh thăng cấp thành Tiên Thiên rồi tôi dạy anh cũng không muộn. Âm thuật chỉ có thể luyện sau Trúc Cơ thôi”.
Hoàng Tử Cường gật đầu rồi quay lại đón khách.
Không bao lâu sau, buổi tiệc đã bắt đầu. Ngô Bình kính rượu từng người hàng xóm, ông này rồi chú nọ, hầu hết người dự tiệc đều là trưởng bối của Ngô Bình. Đi hết một vòng, anh đã uống ít nhất một cân rượu.
Buổi tiệc kéo dài đến ba giờ chiều mới kết thúc. Hàng xóm láng giềng đều đã về nhà. Đám người Cương Tử bắt đầu thu dọn bàn ghế, bát đĩa, quét tước lau chùi.
Ngô Bình bụng đầy tâm sự. Nghĩ một hồi, anh lên tầng thượng.