Ngô Bình thờ ơ nói: “Thái tử đã đề phòng như thế mà vẫn không được, điều này chứng tỏ sau lưng Ngũ hoàng tử cũng có một nhóm người đang âm thầm giúp đỡ, họ muốn đi tìm đá Thần Minh cực phẩm cũng không phải chuyện khó”.
Tam hoàng tử: “Thái tử rất giận, đang chuẩn bị phái người đi giết Ngũ hoàng tử rồi”.
Ngô Bình nghe xong thì không khỏi lắc đầu, nếu giết người dễ thế thì thái tử đã làm lâu rồi. Giờ phải dùng đến hạ sách này thì chứng tỏ đã cùng đường.
“Nếu thế thì tôi khuyên anh nên rời khỏi thái tử sớm đi”, Ngô Bình khuyên.
Tam hoàng tử: “Tôi muốn lắm nhưng thái tử và Ngũ hoàng tử đang ngang cơ, nhưng điểm cân bằng này sắp biến mất rồi, tôi cần làm gì đó”.
Tiếp theo, hắn hỏi Ngô Bình: “Không biết tiên sinh có thể giết được Ngũ hoàng tử không?”
Ngô Bình đáp: “Giết không khó, nhưng tôi không tham gia vụ này đâu”.
Tam hoàng tử thở dài: “Nếu tiên sinh không giúp thì e thái tử sẽ không có anh xem 49 Tương chí tôn đâu”.
Sau một hồi trò chuyện, Ngô Bình đã biết Tam hoàng tử này là một người không thể kết giao, vì thế anh chỉ cười chứ không nói gì nữa.
Sau đó cả hai chuyển chủ đề, nói chuyện thêm một lát thì Ngô Bình rời đi.
Anh vừa đi, đã có một tu sĩ trung niên xuất hiện rồi cười hỏi: “Công tử, Ngũ điện hạ nhà chúng tôi muốn gặp cậu”.
Ngô Bình: “Tôi không rảnh”.
Tu sĩ kia: “Ngũ điện hạ nói người rất cảm kích khi cậu từ chối chuyện giết Ngũ hoàng tử. Biết cậu cần 49 Tương chí tôn, người sẽ nghĩ cách giúp cậu”.
Ngô Bình ngạc nhiên, anh mới gặp Tam hoàng tử mà Ngũ hoàng tử đã biết nội dung câu chuyện rồi. Xem ra phán đoán của anh là đúng, Tam hoàng tử là một tên đần, không thể bằng Ngũ hoàng tử được.
Anh suy nghĩ một lát rồi nói: “Được, tôi đi”.
Tại một phủ hoàng tử khác, Ngô Bình được mời vào một cung điện. Có một người thanh niên đứng chờ bên ngoài, thấy anh tới thì mỉm cười lên đón.
“Ngô công tử!”
Ngô Bình nhìn Ngũ hoàng tử này thì thấy khí chất của anh ta mạnh hơn Tam hoàng tử rất nhiều, hơn nữa đúng là thực lực rất mạnh. Tuy không bằng anh nhưng hơn Tam hoàng tử không biết bao nhiêu lần.
“Ngũ điện hạ tìm tôi có việc gì?”
Ngũ hoàng tử cười nói: “Ngô công tử, anh không đứng về phía thái tử và Tam hoàng tử thì chính là bạn của tôi. Giờ tôi thật lòng muốn mời anh gia nhập vào trận doanh của tôi để cùng chống lại thái tử”.
Ngô Bình: “Nghe nói Ngũ hoàng tử đã có Thần Môn chí tôn, tư chất này thì thái tử không phải đối thủ rồi”.
Ngũ hoàng tử thở dài nói: “Gọi là Thần Môn chí tôn chứ thật ra vẫn còn thiếu một chút”.
Ngô Bình: “Sao? Có thể cho tôi xem một chút được không?”
Ngũ hoàng tử đứng thẳng, đỉnh đầu phát sáng rồi hình thành một ảo ảnh Thần Môn trên cao.
Ngô Bình nhìn xong thì thấy Thần Môn này vừa