Nghe Ngô Bình nói thế, mọi người đều gật đầu.
Không lâu sau, Tinh Viêm cầm một con gà nướng đi ra, vừa đi vừa nói: “Sư huynh, đi giết chúng”.
Mấy ngày nay, rất nhiều đệ tử Thái Hoàng Giáo, trong đó có mấy người Tinh Viêm đều đang kiềm chế cơn tức giận. Bên trên yêu cầu họ cố gắng không xảy ra xung đột, dù sao mấy đệ tử Hạ Tông này cũng có thể coi là người của mình. Nhưng người Hạ Tông ai cũng kiêu ngạo, ngược lại Càn Khôn lại xem thường đệ tử Thượng Giáo.
Ở Tiểu Ất Phong, mười mấy đệ tử Chân Hoàng Tông đang tụ tập trong sân uống rượu nói khoác, bên cạnh còn có mấy đệ tử tạp dịch họ dẫn đến để hầu hạ.
Đám người này đều là đệ tử tài giỏi của Chân Hoàng Tông, hoặc là đệ tử chân truyền, có địa vị rất cao trong tông.
Lúc này, một đệ tử tinh anh cười nói: “Hôm qua tôi đang đi dạo xuống núi thì gặp một đệ tử nữ Thái Hoàng Giáo, tôi kéo cô ta vào rừng tre bên cạnh, tận hưởng rất vui vẻ”.
Đệ tử tinh anh này vô cùng đắc ý, người xung quanh đều ồ lên một trận.
“Sư huynh Quách làm tốt lắm! Đám đệ tử Thái Hoàng Giáo này tự cho rằng mình là nhất, nhưng tôi nghĩ chúng chỉ có thế thôi. Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ ngủ với các đệ tử nữ, trưởng lão nữ của Thái Hoàng Giáo, sử dụng tài nguyên của chúng, ha ha…”
Đám người này đều bật cười thật lớn như đám thổ phỉ, ánh mắt đều là vẻ phấn khích.
“Buồn cười lắm sao?”, đột nhiên có một giọng nói vang lên bên cạnh đám người này.
Sư huynh Quách này ngẩng đầu lên, đôi mắt hơi híp mắt lại nhìn hướng phát ra âm thanh.
Ngô Bình và mấy người Tử Hi, Tinh Viêm đứng ở đó, cũng không biết đến từ lúc nào.
“Sư huynh Quách” đó sầm mặt nói: “Các người là ai?”
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Tiểu Ất Phong là địa bàn của Thái Hoàng Giáo, bọn tôi đến đi dạo”.
Ánh mắt vị này “sư huynh Quách” nhìn Tử Hi, sau đó cười nói: “Thì ra là người đẹp cô à, sao nào, hôm qua không ngủ được với tôi, hôm nay hối hận rồi nên mới đến đây gặp tôi à?”
“Bốp!”
Sư huynh Quách này còn chưa nói xong, Ngô Bình đã bước đến tát hắn một cái, mặt sư huynh Quách bị đánh lệch sang một bên, đồng tử lồi ra ngoài, xương hàm vỡ vụn, răng văng ra ngoài.
Cả người sư huynh Quách co giật, máu liên tục chảy ra từ trong miệng, có vẻ bị thương không nhẹ, ý thức đã mơ hồ.
Cái tát đó Ngô Bình đã sử dụng sức mạnh của Thất Tinh Trảm Đạo và kiếm Thương Hồn, không chỉ đánh vào cơ thể hắn mà còn làm tổn thương thần hồn của đối phương.
Những đệ tử khác của Chân Hoàng Tông đều vừa hoảng sợ vừa tức giận, đồng loạt đứng lên ra tay. Một bàn tay đen xì từ dưới đất lao tới, tóm lấy cổ chân của Ngô Bình. Ngô Bình giậm chân, tạo ra sức mạnh Cửu Dương Hóa Cấm đáng sợ, bàn tay đen vỡ vụn, người ra tay hét lên, phun ra một ngụm máu.
Sau đó tay phải cậu tóm lấy lưỡi kiếm, bẻ gãy thân kiếm, sau đó đá một cú khiến người cầm kiếm văng ra xa.
Những lúc này lại có một chưởng và một quyền, ba lưỡi đao lao về phía cậu.
“Keng!”
Cậu khẽ hô lên một tiếng, mười ngàn đôi bàn tay quỷ tấn công, cái khiên mặt quỷ màu vàng xanh bốn mặt xuất hiện xung quanh cậu, mặt quỷ gào lên đầy giận dữ khiến vài người chóng mặt hoa mắt, thần hồn chấn động.
Vũ khí và quyền chưởng đánh vào người Ngô Bình đều bị đánh văng ra xa. Hóa ra cậu không chỉ được tấm khiên mặt quỷ bảo vệ, mà còn có sức phản công của một thanh kiếm trắng bạc.
Ba vũ khí có hai thanh xuất hiện vết nứt, người tấn công bị gãy xương ngón tay, ai cũng kêu thảm thiết.
Ngô Bình mặt không cảm xúc nói: “Các người chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?”
Đám người vừa sợ vừa tức giận, còn chưa kịp phản bác thì Ngô Bình đã tấn công. Chỉ thấy tay phải của cậu bấm tay, ba mươi ngàn đôi tay quỷ trong cơ thể cũng đang bấm tay giống cậu, sau đó hét lên: “Hoàng Dụ, quỳ xuống!”
Tất cả đệ tử Chân Hoàng Tông ở đó đều quỳ xuống đất, họ đều lộ ra vẻ sợ kinh hoàng, đây là thế nào?