“Vâng!”, Trương Tây Linh lui xuống.
Lâm Nhu: “Giáo chủ Thiên Quỷ này có rất nhiều thủ đoạn lợi hại, cậu phải cẩn thận!”
Ngô Bình: “Ồ, chị hiểu hắn bao nhiêu?”
Lâm Nhu: “Tôi từng gặp hắn mấy lần, nghe hắn và thuộc hạ nói chuyện, trên người hắn có một thần bảo vệ bám vào, là sức mạnh của Thiên Quỷ ban xuống. Mặt khác, bên cạnh hắn còn có bốn tên võ sĩ Quỷ, mỗi tên đều có thực lực sánh ngang Linh Biến Địa Tiên. Hơn nữa trong tay hắn còn có một lá ‘cờ Bách Quỷ’, khẽ phất một cái là có trăm quỷ nhào ra, vô cùng lợi hại”.
Ngô Bình nhíu mày: “Thiên Quỷ Giáo này quả thật rất khó đối phó”.
Lâm Nhu: “Thiên Quỷ Giáo đã thu phục được mười mấy tông môn địa phương to nhỏ khác nhau, dưới trướng cao thủ như mây. Tôi nghe giáo chủ Thiên Quỷ nói, hắn chuẩn bị nuốt chửng Hắc Thiên Giáo trong vòng một năm”.
Ngô Bình nói: “Nếu đã tự xưng là Bái Quỷ Giáo, Thiên Quỷ Giáo này nên bái quỷ mới đúng”.
Lâm Nhu gật đầu: “Đúng vậy. Tôi từng đến nơi quan trọng nhất của Thiên Quỷ Giáo, miếu Thiên Quỷ, nơi đó có một bức tượng điêu khắc với khuôn mặt hung dữ, được xưng là Thiên Quỷ. Mỗi ngày giáo chủ Thiên Quỷ đều phải đi tế bái Thiên Quỷ”.
Ngô Bình hỏi: “Lai lịch của Thiên Quỷ này là gì?”
Lâm Nhu lắc đầu: “Tôi cũng không rõ lắm”.
Hỏi một chút tình huống, thấy sắc trời đã không còn sớm, anh trở lại trong chín tòa cung điện sắp xếp bảo bối mà giáo chủ các đời cất giữ.
Nhắc tới cũng khéo, anh tìm được sách có nhiều ghi chép về Thiên Quỷ Giáo.
Bên trên ghi lại, Thiên Quỷ Giáo được thành lập vào thời kỳ đầu của vương triều Ngô Ca, ban đầu tên là Bái Quỷ Giáo. Giáo chủ đời thứ nhất là một tên nô lệ tên là Ayutthaya, hắn ta bởi vì đắc tội với chủ nô mà bị phán chặt đầu.
Ayutthaya rất sợ hãi, thế là chạy trốn trong đêm, kết quả bị người ta phát hiện, mấy chục binh sĩ đuổi bắt hắn ta. Hắn ta không còn đường trốn, đành phải nhảy vào một con sông, bởi vậy mà thoát khỏi đuổi giết.
Nước sông chảy xiết, hắn ta sặc nước hôn mê. Chờ đến khi tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên bờ sông. Cách bờ sông không xa có một ngôi đền quỷ.
Đền quỷ xây ở một nơi rất hoang vu, cực kỳ ít người lui tới, cho nên cũng không có hương khói gì.
Ayutthaya thấy trong ngôi đền quỷ có một bức tượng ác quỷ, nghĩ đến cả đời thảm thương của mình, không nhịn được khóc rống lên, quỳ gối trước tượng quỷ, cầu xin nó đừng để mình chịu khổ nữa.
Thần kỳ chính là ác quỷ kia lại mở miệng nói chuyện, nó nói nếu Ayutthaya khiến nhiều người đến tế bái nó, nó sẽ cho Ayutthaya lợi ích. Người tế bái càng nhiều, lợi ích sẽ càng nhiều.
Nói xong, hòn đá trước mặt Ayutthaya biến thành vàng, đây là lợi ích đầu tiên ác quỷ cho hắn ta.
Từ đó về sau, Ayutthaya lợi dụng vàng hấp dẫn dân vùng núi lân cận đến đây tế bái ác quỷ. Người tế bái càng nhiều, hương hỏa ác quỷ thu được càng nhiều, thần thông của nó cũng càng lớn, cuối cùng lớn mạnh trở thành Thiên Quỷ.
Vì hấp dẫn thêm nhiều người đến tế bái, Ayutthaya thành lập ra Bái Quỷ Giáo, kéo dài hơn