Ngô Bình nhìn tiếp sang viên đan dược thứ hai thì thấy mình từng gặp đan dược này trong Đan Phổ, tên của nó là Vạn Pháp Đan.
Vạn Pháp Đan có thể nâng cao năng lực lĩnh ngộ trật tự đại đạo của tu sĩ Thần Thông. Ví dụ một tu sĩ chỉ lĩnh ngộ được trật tự hạ phẩm, nhưng uống đan dược này vào thì thần hồn sẽ nhảy bén hơn và có khả năng lĩnh ngộ được trật tự trung phẩm.
Ngô Bình nói: “Bác Nguyệt, chắc đan dược này cũng hiếm đúng không?”
Nguyệt Đông Thăng: “Ừ, nó quý mà chỉ hợp với tu sĩ Thần Thông nên mỗi năm nhà bác chỉ mua 50 viên. Nhưng giờ Ngạo Thế Đan Tông mỗi năm chỉ bán ra mười viên, hơn nữa giá còn tăng từ 30 tỷ lên thành 70 tỷ”.
Ngô Bình: “Họ bán đan dược cấp mấy ạ?”
Nguyệt Đông Thăng: “Toàn cấp tứ phẩm thôi”.
Ngô Bình: “Cấp tứ phẩm mà bán giá đó thì đúng là quá đáng, thế này đi, cháu có thể cung cấp Vạn Pháp Đan nhất phẩm, mỗi viên giá 100 tỷ, không hạn chế số lượng”.
Nguyệt Đông Thăng: “Vậy mỗi năm Nguyệt Thị vẫn lấy 50 viên”.
Dứt lời, ông ta nhìn sang đan dược thứ ba với vẻ chờ mong.
Viên đan dược thứ ba có một tầng sáng ở trên bề mặt, trong đó có sáu phù văn kỳ diệu.
Ngô Bình nói: “Đây là Lục Phúc Đan. Trong quá trình luyện chế đan dược này, cần cho sáu loại phù lực vào trong đan dược. Uống nó vào thì sẽ được sáu phù văn này trợ lực, chúng là Cự Lực Phù, Thần Giáp Phù, Thiên Tâm Phù, Không Độn Phù, Hộ Thân Phù và Bạo Kích Phù! Sau khi được sáu loại sức mạnh này hỗ trợ, đến tu sĩ bình thường cũng trở thành cường giả có thể hạ được đối thủ cùng cấp”.
Nguyệt Đông Thăng gật đầu: “Đúng thế, hiệu quả của Lục Phúc Đan này rất mạnh, nhưng cũng rất khó luyện chế. Mỗi năm, Ngạo Thế Đan Tông chỉ luyện chế hơn chục viên thôi, hơn nữa chất lượng cũng không cao. May thì mỗi năm nhà bác mua được hai đến ba viên, xui thì chẳng mua được viên nào”.
Ngô Bình: “Lục Phúc Đan này có đắt không ạ?”
Nguyệt Đông Thăng: “Đan dược tứ phẩm có giá 100 tỷ, nếu là cấp tam phẩm thì sẽ tiến hành đấu giá, thường giá đều trên 300 tỷ”.
Ngô Bình không nhịn được hỏi: “Đan dược quý thế này thì nhà bác mua về cho ai uống?”
Nguyệt Đông Thăng: “Nhà nào chẳng có vãn bối, đương nhiên để cho họ dùng rồi”.
Ông ta bỗng hỏi: “Tiểu Ngô, cháu cũng luyện chế được đan dược này chứ?”
Ngô Bình: “Cháu có thể thử, nếu luyện chế được thì chắc chắn chất lượng trên cấp tứ phẩm”.
Cái khó khi luyện chế đan dược này là ở người luyện đan cũng phải tinh thông chế tạo phù chú. Ở Bí cảnh có một cảnh giới nhỏ là Chân Phù, nếu chưa tu hành cảnh giới này đến viên mãn thì không thể luyện chế đan dược này được.
Nguyệt Đông Thăng: “Thế thì tốt rồi! Nhà họ Nguyệt sẽ mau chóng chuẩn bị dược liệu cho ba loại đan dược này”.
Ngô Bình: “Bác Nguyệt, hay chúng ta mở đan lâu trước rồi luyện chế đan dược sau”.
Nguyệt Đông Thăng đã đạt được mục đích rồi nên cũng không vội mà đồng ý ngay: “Bác nghe theo cháu hết, vậy chúng ta cứ lo mở đan lâu trước. Cháu yên tâm, nhất định Nguyệt Thị sẽ ủng hộ cháu hết mình”.
Trong địa bàn của Nguyệt Thị có thành Minh Nguyệt là to nhất, dân số trên một trăm triệu, hầu hết người dân sinh sống ở đó đều là các tu sĩ giàu có.