Thoáng chốc đã mười ngày trôi qua, trong đoạn thời gian đó Ngô Bình đã luyện được hai lò Thánh Kiếp Đan. Hai lò Thánh Kiếp Đan này có tiến bộ vượt bật, từng viên đều là hàng tốt nhất. Chắc chắn, luyện đến lò thứ ba thì đan dược đã đạt đến cực phẩm! Nguyên nhân chính là do cậu càng ngày càng có thể nắm chắc một cách thuần thục để hiệu quả đan dược cũng theo đó mà tốt hơn. Cậu cảm giác nếu mình luyện thêm hai lò nữa, thì Thánh Kiếp Đan sẽ là tuyệt phẩm!
Cậu bỏ Thánh Kiếp Đan cực phẩm vào cửa hàng công đức, ngay lập tức cậu thấy một chuỗi dãy số chừng năm trăm nghìn tỷ công đức xuất hiện trên Thánh Kiếp Đan!
Nên biết rằng sức mua công đức mạnh hơn cả Thánh thù, con số năm trăm nghìn tỷ công đức này là một con số khổng lồ!
Nhưng Ngô Bình vừa bỏ Thánh Kiếp Đan lên quầy chưa đầy ba phút, viên đan đã bị người ta chi tiền đấu giá lấy mất, mà con số còn cao hơn cả năm trăm nghìn tỷ.
Hôm nay, Thần Nguyệt nói: “Cậu nói cậu đến từ Tiên Giới, tôi cũng muốn đến nơi đó xem, sẵn tiện gặp bố mẹ cậu một lần”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, chúng ta đến Tam Thánh Tông trước, rồi về nhà sau nhé!”
Trong khoảng thời gian Ngô Bình rời khỏi Tam Thánh Tông, mọi chuyện do Phương Lập quản lý. Người ngoài nhìn vào, cho rằng Tam Thánh Tông chẳng khác gì lúc trước.
Ngô Bình đi đến, Phương Lập đã từ ngoài chạy vào cười hỏi: “Tôi nghe nói trong học viện có một vị thiên kiêu đột phá, thế chủ nhân biết đó là ai không?”
Ngô Bình chỉ Thần Nguyệt đứng bên cạnh mình: “Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt”.
Phương Lập nghe vậy vội vàng hành lễ: “Tham kiến Thánh Nhân!”
Thần Nguyệt gật đầu nói: “Ông là Phương Lập nhỉ, ta cũng đã nghe Ngô Bình nhắc về ông vài lần”.
Ngô Bình giao đan dược cho Phương Lập rồi nói: “Ông tự quyết định đưa đan dược này cho ai đi”.
Phương Lập nhận đan dược, ngắm nghía một lúc lập tức vui vẻ thốt lên: “Công tử thành công rồi!”
Ngô Bình không quan tâm, căn dặn: “Nếu tên đó có hỏi, ông cứ bảo đan dược này do tôi mua được, tốn mất trăm tỷ Thánh thù”.
Phương Lập gật đầu cái rụp: “Rõ!”
Phương Lập cầm đan dược, đi thẳng đến chỗ Mã trưởng lão.
Khi Mã trưởng lão nhìn thấy Thánh Kiếp Đan lập tức sợ hãi và bất ngờ, hỏi lại với chất giọng run rẩy như không tin vào mắt mình: “Viên đan này chỉ là lời đồn thôi mà, làm sao luyện ra Thánh Kiếp Đan được thế nào?”
Phương Lập hạ giọng nói: “Thật đấy! Tông chủ đã tốn hơn trăm tỷ Thánh thù và lấy uy tín của Dược Lão mua về đến, trên thế giới này không có nhiều viên đâu! Ta hy vọng Mã trưởng lão đừng phụ lòng kỳ vọng của tông chủ, vả lại chuyện này một mình ông biết thôi, đừng có nói ra ngoài đấy. Kể cả đó là người nhà của ông đi chăng nữa”.
Mã trưởng lão không do dự trả lời: “Rõ!”
Cứ như thế, không bao lâu sau khi Mã trưởng lão uống viên Thánh Kiếp Đan đã đến sau núi để độ kiếp. Đồng thời lúc đó, Thánh Kiếp xuất hiện mà Mã trưởng lão cũng hoàn thành độ kiếp chỉ trong mấy canh giờ.
Ngay khi mây kiếp tan đi, Mã trưởng lão đi ra với cơ thể bao phủ một tầng vàng óng, gương mặt đã trẻ lên như quay về thời kỳ hai mươi mấy tuổi. Lúc này, thánh huy di chuyển xung quanh cơ thể, tỏ ra uy lực đè ép tám phương, người nào nhìn thấy ông ta cũng vô thức nghĩ quỳ xuống hành lễ.
Nhưng Mã trưởng lão không thèm quan tâm ai hết, ông ta đi thẳng đến chỗ ở của Ngô Bình rồi quỳ gối trước cửa nói: “Mã Nguyên Hóa cảm tạ tông chủ!”
Ngô Bình đẩy cửa bước ra, cười trừ nâng Mã Nguyên Hóa trưởng lão dậy, nói: “Mã trưởng lão đừng đa lễ, ta chúc mừng ông đã đột phá lên Thánh Nhân. Tam Thánh Tông của chúng ta cũng có một vị Thánh Nhân rồi đấy, chuyện này rất đáng mừng!”
Mã Nguyên Hóa cung kính nói: “Ta có được ngày hôm nay đều nhờ ơn của tông chủ, đại ơn đại đức này Mã Nguyên Hóa đến chết cũng không quên!”
Ngô Bình không cho là thế, nói: “Thật ra, Mã trưởng lão à, ngày thường ta sẽ không thể nào ở trong tông môn mãi được. Hiện tại, tu vi của Phương Lập vẫn chưa khôi phục lại như cũ, nên ta mong ông có thể giúp đỡ ông ta quản lý Tam Thánh Tông”.
Mã Nguyên Hóa nghiêm túc khẳng định: “Tông chủ yên tâm, từ nay về sau những chuyện Phương trưởng lão gánh, cũng là chuyện ta phải làm. Hai chúng ta sẽ hợp tác, cùng nhau làm việc”.
Ngô Bình nghe thế rất hài lòng, vui vẻ nói: “Thế tốt, ta tin Mã trưởng lão nói được làm được”.
Từ đó trở đi, Ngô Bình lại mở ra đại trận Cấm Thiên, tu luyện bảy tám ngày tại Tam Thánh Tông. Tu luyện xong rồi, cậu dẫn Thần Nguyệt quay về Thế Tục.