Ngô Ngạo Sương cười nói: “Chị cần gieo nhân quả, có như vậy, sau này chị mới dễ dàng nhờ anh ta giúp đỡ”.
Cô gái nọ ngạc nhiên: “Nhờ anh ta giúp đỡ? Sắp tới chị đã là Chân Quân, Thiên Tiên rồi, cần nhờ vả anh ta ư?
Ngô Ngạo Sương đáp nhẹ tênh: “Có vài chuyện không thể nói được. Đến lúc đó em sẽ biết”.
Rời khỏi lưng núi, Ngô Bình gọi cho Hồng Khôn.
Chẳng bao lâu sau, một giọng nam xa lạ cất lên: “Tìm ai vậy?”
Ngô Bình đáp: “Tôi là Ngô Bình, tìm Hồng Khôn”.
Đối phương nói: “Chờ một lát”.
Nửa phút sau, một giọng nói yếu ớt vang lên, là Hồng Khôn: “Là cậu Ngô đấy à?”
Ngô Bình hỏi: “Ông Hồng, là Ngô Bình đây. Tôi nghe nói ông bị thương?”
Hồng Khôn thở dài: “Người Đông Doanh khí thế hung hăng, ngay cả người của Thiên Long cũng không ngăn cản họ được. Tôi đã là người sắp chết. Sau này cậu Ngô gặp Vân Tôn, hãy thay tôi nói lời xin lỗi, chuyển lời rằng Hồng Khôn này không thể làm việc cho Vân Tôn nữa!”
Ngô Bình cười bảo: “Ai bảo người của Thiên Long không thể ngăn cản họ? Ông chờ đấy, tôi sẽ đến ngay!”
Hỏi xong địa chỉ, Ngô Bình lái xe đến gặp Hồng Khôn.
Giữa đường, anh gọi cho Đoàn Long, báo cáo chuyện Cảng Thành.
Đoàn Long bảo: “Anh biết chuyện Cảng Thành rồi. Tối nay anh sẽ cử người đến đó, giúp cậu xử lý chuyện này”.
Ngô Bình hỏi: “Ai sẽ đến đây?”
Đoàn Long đáp: “Đều là cao thủ của Thiên Long. Cậu làm quen với họ đi nhé”.
Ngô Bình không hỏi nữa, tập trung lái xe. Không lâu sau đó, anh đến nhà Hồng Khôn - một căn biệt thự cũ.
Tuy Hồng Khôn đang bị thương nhưng vẫn gắng gượng ra nghênh đón. Lúc này, da ông ta đã xanh đen, cơ thể phù thũng, lông mày và tóc đều rụng sạch.
Ngô Bình vừa nhìn đã biết ông ta trúng tà độc.
“Cậu Ngô!”, Hồng Khôn cúi chào.
Ngô Bình đỡ ông ta dậy: “Ông đang bị thương, không cần hành lễ. May mà tôi biết chút y thuật, có thể chữa cho ông”.
Hồng Khôn cả mừng: “Cảm ơn cậu nhiều lắm!”
Ông ta mời Ngô Bình vào phòng khách. Hàn huyên được vài câu, Ngô Bình bắt đầu xem mạch cho ông ta.
Quan sát một lúc, anh nói: “Ông bị thương không quá nặng, nhưng đã trúng độc. Kể lại xem, ông đã bị thương thế nào?”
Hồng Khôn bèn thuật lại mọi chuyện.
Hôm kia, ông ta giao đấu với Nhẫn Thánh người Đông Doanh tên là Shosuke. Do sơ suất, ông ta trúng phải phi tiêu độc của đối phương. Shosuke rất xảo trá, sau khi làm ông ta bị thương thì bỏ trốn ngay, không đánh tiếp nữa.
Khi biết hung thủ là Shosuke, Ngô Bình cười lạnh lùng: “Tôi đang tìm Shosuke đấy. Không ngờ tên này cũng đến Cảng Thành, tốt lắm!”
Hồng Khôn tò mò hỏi: “Cậu quen người này ư?”