“Đúng là kỳ lạ! Chẳng lẽ là hóa thân?”, Ngô Bình không hiểu.
Y Mỵ: “Không phải hóa thân. Thế gian này có một loại công pháp, tên là Thất Tử Tiên Công, công này mỗi lần tu luyện một thời gian thì có thể tạo ra một cơ thể, cuối cùng một người có thể có được bảy cơ thể. Bảy cơ thể, mỗi cơ thể đều có thể tự mình tu luyện. Hơn nữa, cho dù là cơ thể nào chết đi, thì sức mạnh và ký ức của nó đều sẽ truyền thừa cho một cơ thể khác”.
Ngô Bình nhíu mày: “Cũng có nghĩa là, muốn giết chết người tu luyện Thất Tử Tiên Công này thì phải giết chết tất cả cơ thể của anh ta?”
“Không sai”. Y Mỵ nói: “Tôi vốn muốn tập kích giết chết, nhưng không thể không dừng tay”.
Ngô Bình cười nói: “Lâm Tôn này, quả nhiên không đơn giản”.
Y Mỵ: “Tôi âm thầm dùng thủ đoạn trên người hai Lâm Tôn, có thể bám theo bọn họ bất cứ lúc nào. Bây giờ, tai khí trên người Lâm Tôn càng lúc càng nặng nề, nhưng cơ duyên cũng càng lúc càng bất phàm, có lẽ anh ta đang âm mưu chuyện lớn”.
Ngô Bình: “Chuyện này, có liên quan đến thai ngọc bên dưới đế lăng sao?”
Y Mỵ: “Trước mắt vẫn chưa rõ, tôi sẽ tiếp tục âm thầm điều tra”.
Hai người nói chuyện trong đình nghỉ, bỗng có một bóng hình từ bên cạnh đi ra, nói: “Đàn anh!”
Ngô Bình tập trung nhìn, thì ra là Diệp Ngưng Băng. Lúc trước Hàn Băng Nghiên ở lại Trung Châu vào cuối tuần với Diệp Ngưng Băng, Mộc Băng Thiền. Mấy hôm nay, cô ấy mới quay về trường. Mà cô ấy vừa về trường thì Diệp Ngưng Băng không thể ở lại lâu nên dứt khoát cùng Mộc Băng Thiền quay về Thần Kinh. Mới đây, cô ấy liên lạc với Hàn Băng Nghiên, biết Ngô Bình đang ở trường nên mới đến tìm cậu.
Y Mỵ liếc nhìn Diệp Ngưng Băng, Ngô Bình nói: “Y Mỵ, cô ấy là Diệp Ngưng Băng, là đàn em của tôi”.
Y Mỵ khẽ gật đầu, nói: “Vậy hai người nói chuyện đi, có chuyện gì tôi sẽ báo với anh”.
Y Mỵ rời đi, Thanh Ngưu cũng từ bên cạnh đi ra. Mấy hôm nay Ngô Bình bảo anh ta âm thầm bảo vệ Diệp Ngưng Băng, đương nhiên anh ta cũng đi theo.
“Tu vi của cậu cao thâm hơn rồi”. Thanh Ngưu nhìn Ngô Bình, khẽ cười.
Ngô Bình: “Vừa mới mở được thần cung thứ nhất. Anh Ngưu, mấy hôm nay không có ai tiếp cận Diệp Ngưng Băng sao?”
Thanh Ngưu: “Có ba nhóm người âm thầm bám theo, nhưng tôi không quan tâm. Lần này đi xe, người của đối phương cũng đang âm thầm bám theo, có lẽ đang tìm cơ hội xuống tay”.
Ngô Bình cười lạnh: “Lần này đưa Ngưng Băng ra, là muốn câu lấy cá, cá cũng sắp cắn câu rồi”.
Diệp Ngưng Băng: “Đàn anh, ngày mai em muốn quay về học viện Hoàng Gia một chuyến”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, anh đi cùng em”.
Buổi tối, mấy người Ngô Bình đi đến biệt thự trên núi. Không khí trên đỉnh núi mát mẻ, cách xa thành thị ồn ào, là do Lâm Kiếm Phong đã tặng Ngô Bình lúc trước. Anh ta biết Ngô Bình học tại đại học Thần Kinh, nói cậu cần một nơi để ở nên thuận tay tặng cho cậu một căn biệt thự.
Căn biệt thự này mới xây dựng được hơn một năm, Lâm Kiếm Phong dự định dùng làm nơi thanh tu. Tuy diện tích không quá lớn, nhưng toàn bộ vật dụng bên trong đều là đồ quý giá.
Hàn Băng Nghiên cũng đến, không lâu sau, Mộc Băng Thiền cũng đi xe đến, ba cô gái ở cùng nhau rất náo nhiệt.
Ngô Bình và Thanh Ngưu tự mình tìm nơi yên tĩnh để tu luyện.
Ngô Bình đã tu luyện thành công Chín Tầng Núi, Trảm Đạo Thập Tam Kiếm cũng đã tu luyện đến kiếm thứ chín, vì vậy tối nay cậu dùng toàn lực để tu luyện Thất Kiếm Trọng Sơn.
Lúc tu luyện, không biết thời gian thay đổi ra sao, đến khi Ngô Bình tu luyện thành công Thất Kiếm Trọng Sơn thì mặt trời đỏ rực đã lên cao.
Thanh Ngưu đi đến, cười nói: “Kiếm mà cậu luyện thành, ngay cả tôi cũng kinh sợ”.
Ngô Bình: “Đây là Thất Kiếm Trọng Sơn, uy lực quả thực rất lớn. Dùng một chiêu này, tôi e rằng phải nghỉ ngơi ba ngày mới có thể khỏe lại được”.
Thanh Ngưu: “Tuyệt học như vậy, chỉ khi lúc cấp bách mới có thể dùng đến”.
Ngô Bình gật đầu: “Không sai. Thật ra uy lực Lục Kiếm Trọng Sơn cũng đã đủ rồi”.
Lúc này Hàn Băng Nghiên đi ra, nói: “Anh Bình, bữa sáng ăn ở ở đây sao?”