La Thiên Tướng thở dài: “Với thực lực của Đạo Quân, thiên hạ không có mấy ai là đối thủ, ngài lại còn có truyền thừa từ Kiếm Tổ, việc gì cứ phải có Thiên Cực kiếm kinh làm gì?”
Kiếm Đạo Quân: “Truyền thừa của Kiếm Tổ không phải thứ tôi có thể đạt được. Nhưng không chừng Thiên Cực kiếm kinh lại có thể, hơn nữa, nếu luyện thành Thiên Cực kiếm kinh thì cơ hội ta có được kiếm đạo truyền thừa sẽ càng cao. Vì vậy, bây giờ ông nhất định phải nói cho ta biết Thiên Cực kiếm kinh hoàn chỉnh từ đâu mà ra?”
La Thiên Tướng: "Tôi đã xoá đoạn ký ức về Thiên Cực Kiếm Kinh rồi, bây giờ tôi không biết gì cả".
Kiếm Đạo Quân nhíu mày, xoá đi một đoạn ký ức là cách tốt nhất để bảo vệ bí mật, dù ông ta có là Đại La Kim Tiên thì cũng không làm gì được!
"Không nói thì tôi sẽ nhốt ông mãi", Kiếm Đạo Quân nói.
La Thiên Tướng: "Đạo Quân, bây giờ tôi không có chút giá trị nào với ngài, sao ngài không thả tôi đi? Một Thiên Địa kiếm tông nhỏ bé tuyệt đối sẽ không dám tìm tới đại thế giới Kiếm Đạo để trả thù đâu".
Kiếm Đạo Quân: "Thế giết ông chẳng phải khoẻ hơn sao?"
La Thiên Tướng nói: "Giết tôi có lợi gì đâu? Thiên Địa kiếm tông có ba vị thái thượng trưởng lão được phong làm Thiên Quân, cũng được xem như là người bên cạnh Đại Tiên Tôn rồi. Giết tôi không những không có lợi, ngược lại còn bị Đại Tiên Tôn nghi kỵ".
Kiếm Đạo Quân: "Tôi không giết ông, cho ông thêm vài tháng nữa, ông nghĩ cách nói cho tôi biết bí mật của Thiên Cực Kiếm Kinh. Nếu không tôi sẽ khiến ông sống không bằng chết!"
Một bên khác, Đạo Thụ của Ngô Bình bị chặt gãy, anh phun ra một ngụm máu tươi, đạo cơ bị tổn hại. May là thương tổn không quá nghiêm trọng, chỉ cần tu luyện một khoảng thời gian là có thể hồi phục.
So với việc bị thương, điều anh lo nhất là an toàn của bản thân. Bây giờ anh không thể rời khỏi đại thế giới Kiếm Đạo được, buộc phải nghĩ cách ẩn nấp mới được!
Anh tìm một chỗ yên tĩnh, thi triển Đại Mệnh Vận Thuật, ép mình thay đổi số mệnh. Đương nhiên, việc thay đổi số mệnh này chỉ là tạm thời, lúc nào anh cũng có thể khôi phục lại vận mệnh của mình.
Vận mệnh của một người thay đổi thì cơ thể, khí chất đều sẽ có thay đổi! Vẻ ngoài của Ngô Bình lúc này đã hơi thay đổi, khí thế cũng không còn sắc bén như trước nữa.
Anh bay một đoạn, tới một thành thị không lớn cũng không nhỏ. Anh vào trong thành tìm một khách sạn nghỉ ngơi, sau đó nghe ngóng tình hình ở đây.
Nghe ngóng xong mới biết, không phải ai cũng có thể rời khỏi đại thế giới Kiếm Đạo được, chỉ có cao thủ đạt đến cấp bậc "kiếm tông" mới có thể ra bên ngoài.
Kiếm tông không phải là một cảnh giới tu hành, mà là cảnh giới kiếm đạo, là mức độ thấu hiểu đối với kiếm đạo. Ở đại thế giới Kiếm Đạo, danh xưng từ thấp đến cao lần lượt là: kiếm sĩ, kiếm sư, đại kiếm sư, kiếm tông, kiếm vương, kiếm hoàng, kiếm thánh, kiếm tổ, kiếm đạo chí tôn - chín tầng lớn.
Tu sĩ ở đại thế giới Kiếm Đạo xem trọng việc tu luyện tâm linh, họ cho rằng khi tâm linh đủ mạnh mẽ thì cảnh giới sớm muộn gì cũng sẽ tăng.
Cũng giống như thầy luyện đan, kiếm sĩ, kiếm sư đều cần một cơ cấu chứng nhận riêng, chỉ khi đạt được cảnh giới tâm linh thì mới nhận được danh xưng tương ứng.
Ở khách sạn ba ngày, vết thương của Ngô Bình cơ bản đã khỏi. May nhờ Cửu đỉnh giúp đỡ, nếu không dù anh không bị giết thì cũng mất sạch tu vi!
Trong vòng ba ngày, Ngô Bình đã lên kế hoạch xong, anh quyết định thi lấy chứng nhận kiếm tông, sau đó rời khỏi đại thế giới Kiếm Đạo.
Anh điều tra được tổ chức chứng nhận thân phận kiếm tông tên là hội quán kiếm đạo, thành phố bên cạnh có một trụ sở.
Mới sáng sớm anh đã lên đường tới thành phố bên cạnh, thành Thiên Vũ.
Thành Thiên Vũ là một thành phố khá lớn, nơi này vốn chỉ là một trấn nhỏ, nhưng nhờ đã sinh ra một vị kiếm hoàng mạnh mẽ - Thiên Vũ Kiếm Hoàng, nhờ ơn của kiếm hoàng nên trấn nhỏ dần dần trở nên phồn hoa, cuối cùng hình thành thành Thiên Vũ như bây giờ.
Trên đường đến thành Thiên Vũ, Ngô Bình phi độn trên không trung. Bay được một đoạn thì anh vào một vùng hoang dã.