Lúc này, có khá nhiều người nhà họ Phương đi tới, ai cũng cất giọng an ủi rồi cảm ơn Ngô Bình.
Không còn sớm nữa, Ngô Bình chào tạm biệt nhà họ Phương rồi về huyện Minh Dương với Diệp Huyền.
Về tới nhà rồi, anh gọi ngay cho Lạc Trường Sinh để bàn kế hoạch.
Thiếu chủ đó cho anh hai sự lựa chọn, một là chết, hai là làm tay sai cho hắn. Đương nhiên anh sẽ không phải nô bộc cho ai hết, vì thế chỉ còn cách chiến đấu với tên đó thôi.
Lạc Trường Sinh đã đến nhà anh trước, sau khi biết chuyện, ông ta cười nói: “Chuyện này đơn giản, chủ nhân chỉ cần nói một câu với Trương Thiên Hoành là xong”.
Ngô Bình: “Thần tướng Trương có thể chấn áp tu sĩ cảnh giới Địa Tiên ư?”
Lạc Trường Sinh: “Tu sĩ cảnh giới Địa Tiên có mạnh đến đấy thì cũng phải sống trên đời, nếu vậy thì không thể đắc tội với Trương Thiên Hoành được. Hơn nữa, tu sĩ ở cảnh giới Địa Tiên cũng là người, có gì giỏi đâu chứ”.
Ngô Bình lại nói: “Nếu có thể tự giải quyết được thì tôi không muốn nhờ vả người khác”.
Lạc Trường Sinh: “Chủ nhân có cách rồi ư?”
Ngô Bình: “Tôi đoán thiếu chủ đó đang ở cảnh giới Nhân Tiên, hoặc cùng lắm là cảnh giới Địa Tiên sơ kỳ. Nếu thế thì tôi không sợ”.
Anh nói tiếp: “Tôi quyết định lập sát trận, để tóm cả mẻ”.
Lạc Trường Sinh nhướn mày: “Chủ nhân định bày sát trận gì?”
Ngô Bình: “Hoan trận, trận pháp này có thể bắt được cả tu sĩ cảnh giới Địa Tiên hậu kỳ, chờ họ sa lưới rồi, chúng ta sẽ tiến vào rồi giết họ”.
Lạc Trường Sinh cảm thấy khó tin nhưng vẵn vui mừng nói: “Nếu Hoan trận của chủ nhân có thể nhốt được tu sĩ cảnh giới Địa Tiên hậu kỳ thì đúng là mình không cần nhờ tới Trương Thiên Hoành nữa mà có thể tự giải quyết được”.
Ngô Bình cắn răng nói: “Cho nên chúng ta phải nghĩ cách dụ thiếu chủ đó tới, ngày nào chưa giết được hắn là tôi ăn không ngon ngủ không yên”.
Người đó đã hai người sai người đến đối phó Ngô Bình, thậm chí còn lấy người nhà ra để uy hiếp anh, đương nhiên anh phải dốc toàn lực phản công! Để thiếu chủ đó biến khỏi nhân gian.
Lạc Trường Sinh đưa ý kiến: “Chủ nhân không cần thiết phải giết hắn, biết đâu lại gây phiền phức lớn hơn. Khối luỹ thuật của chủ nhân rất kỳ diệu, hay mình khống chế người đó như đã làm với Hoàng Thiên Bá ấy”.
Ngô Bình: “Khống chế ư? Nhưng nếu hắn ở cảnh giới Địa Tiên thì phải dùng thêm các dược liệu mới được, thế thì lằng nhằng lắm”.
Lạc Trường Sinh: “Chủ nhân hãy biến người đó thành con rối, như vậy vừa có thể xoá bỏ thù hận, vừa sai khiến hắn làm việc giúp mình, thế chẳng quá hay à? Vả lại, ngoài mặt chủ nhân có thể nhận mình là thuộc hạ của người đó, như thế thì không ai nghĩ hắn đã biến thành con rối đâu”.