Ngô Bình động lòng, cậu hỏi đạo sĩ già vừa tỉnh lại đó: “Người này bị làm sao thế?”
Đạo sĩ già: “Trước đây tôi nghe người này nói trong nhà có tà túy, thường xuyên mất đồ, trẻ con vừa ngủ là khóc. Bọn tôi cũng không nghĩ nhiều bèn đến đây trừ tà, nào biết gặp phải một con chuột tinh. Nói ra cũng thấy lạ, con chuột tinh này sợ con người nhất, nếu là bình thường thì đã không nên chạy đến thành phố gây chuyện”.
Ngô Bình đảo mắt, ép giọng nói thành một đường thẳng, truyền vào tai ông lão tóc bạc. Giọng nói này vừa sắc bén vừa mỏng hệt như tiếng chuột kêu.
“Ông già, ông tưởng tôi chết rồi à? Tôi là tiên, sao có thể chết được! Ông lấy đồ của tôi, tôi sẽ không tha cho ông, ha ha ha…”
Ông lão giật thót, vội vàng nhảy bật lên nói: “Thứ đó là đồ tao phát hiện được, không phải của mày, mày không được lấy đi. Tao xem nó là bảo vật gia truyền, có chết cũng không đưa cho mày”.
Ngô Bình: “Vậy à? Nhưng tôi đã lấy đồ đi rồi”.
Ông lão lập tức nhảy dựng lên, quay đầu chạy về phía sân sau.
Ngô Bình cũng không có đuổi theo, phóng thần niệm ra quan sát ông lão làm gì từ xa. Chỉ thấy ông ta chạy vào một căn phòng, nhấc một tấm ván gỗ dưới đất lên, sau đó nhảy vào.
Dưới giường có một khoảng trống nhỏ, bên trong đặt một cái hộp gỗ. Ông ta vội vàng mở hộp ra, lấy một cái túi vải màu vàng từ bên trong ra, mở túi vải màu vàng ra, bên trong là một viên ngọc có hình một đứa bé sơ sinh, to bằng lòng bàn tay, cả viên ngọc đều là màu đỏ, phát ra ánh sáng màu đỏ như máu trong bóng tối.
Thần niệm của Ngô Bình vừa tiếp xúc với ánh sáng màu đỏ, lập tức cảm thấy cực kỳ thoải mái. Cậu động lòng, xem ra thứ chuột tinh muốn lấy là thứ này.
Thấy đồ của mình vẫn còn, ông lão tóc bạc thở phào, nhanh chóng cất vào chỗ kín.
Lúc này giọng Ngô Bình vang lên trong đầu ông ta: “Ông già, ông không giữ được đồ đâu, ông muốn nó làm gì, muốn cầu tài hay cầu trường sinh?”
Ông lão đảo mắt nói: “Tao đã lớn tuổi rồi, dĩ nhiên muốn sống lâu trăm tuổi. Tất nhiên nếu có thể sống lâu hơn, tao cũng cần tiền”.
“Muốn cầu sống lâu thì dễ, muốn cầu có tiền cũng dễ nốt. Ở ngoài có một vị tiên nhân họ Ngô, ông đưa bảo vật này cho cậu ta, cậu ta sẽ làm cho ông sống lâu, còn cho ông một số tiền lớn”.
Mặc dù tinh thần của ông lão hơi không bình thường nhưng cũng không ngốc, cười nhạo nói: “Tại sao tao phải tin mày?”
Ngô Bình: “Ông sống đến chừng này tuổi rồi, chắc cũng có khả năng suy đoán của mình. Vị tiên nhân ở bên ngoài đó bản lĩnh cao siêu, ông thử một chút là biết ngay”.
Ông lão nửa tin nửa ngờ, hỏi: “Cậu ta có thể cho tao bao nhiêu tiền?”
Ngô Bình: “Ông muốn bao nhiêu?”
Ông lão ngẫm nghĩ, cắn răng nói: “Mười triệu tệ”.
Ông ta chỉ là một người bình thường sống ở thị trấn nhỏ, mười triệu tệ đã là con số lớn nhất mà ông ta có thể nghĩ đến.
Ngô Bình: “Ít đấy, ông nói muốn ba mươi triệu tệ với cậu ta, cậu ta chắc chắn sẽ đưa cho ông”.
Ông lão trợn to mắt, ngạc nhiên nói: “Ba mươi triệu tệ hả!”
Ngô Bình: “Đi mau đi, nếu không cậu ta đi mất đấy”.
Ông lão phấn khích vội vàng chạy ra ngoài, ông ta lớn giọng hỏi: “Vị nào là Ngô tiên nhân vậy?”
Ngô Bình mỉm cười nói: “Tôi họ Ngô, không biết ông tìm tôi có việc gì?”
Ông lão ôm túi vải màu vàng trong ngực, ông ta nuốt nước bọt nói: “Nó nói tôi đưa thứ này cho cậu, cậu sẽ đưa tiền cho tôi, còn có thể làm cho tôi sống lâu trăm tuổi?”