Ngô Bình hỏi ngay: “Bước thứ mấy đấy?”
Thiên chủ Thanh Tuyết: “Bước thứ nhất, tôi đã nhìn thấy bước thứ hai của Long biến rồi nhưng không chạm đến được. Tôi cảm thấy nó rất xa vời với mình. Chắc tôi phải tu luyện thêm chục kiếp nữa mới có thể chạm tới nó được”.
Ngô Bình trầm tư nói: “Khó thế cơ à?”
Thiên chủ Thanh Tuyết thờ dài nói: “Ừm, khó lắm. Nhưng cũng may là tôi chạm được đến bước thứ nhất rồi”.
Ngô Bình chưa có kinh nghiệm về vụ này nên phải hỏi thật cặn kẽ, vì mấy khi mới có cơ hội quý giá như thế.
Đương nhiên là Thiên chủ Thanh Tuyết biết sao nói vậy, kể lại toàn bộ quá trình cho Ngô Bình nghe.
Nghe xong, Ngô Bình cảm thán: “Long biến quả là thần kỳ, uy lực mạnh thật!”
Thiên chủ Thanh Tuyết: “Giờ tôi phải bế quan để củng cố tu vi rồi, chào mọi người!”
Ba người khác không làm phiền cô ta nữa, mà về con thuyền trên hồ rồi vừa uống trà vừa trò chuyện.
Ban nãy, Ngô Bình đã thi triển thần phù Thái Ất nên đang rất mệt, anh uống vài viên đan dược vào rồi vừa khôi phục thể lực vừa trò chuyện với hai người kia.
Song, họ mưới tán ngẫu được mấy câu thì Ngô Bình chợt ngẩn ra, anh nhắm mắt lại rồi ngồi im bất động.
Long Thanh Khâm và Liễu Duyên lập tức im lặng rồi lặng lẽ ngồi chờ. Họ biết Ngô Bình đang tiến vào trạng thái lĩnh ngộ, đây là một trạng thái rất hiếm gặp.
Cứ thế, bọn họ đã ngồi đến tận tối.
Đột nhiên Ngô Bình cử động, sau đó anh nâng cốc trà đã nguội ngắt lên miệng rồi nói: “Ơ, sao đã tối rồi? Mà sao trà nguội thế?’
Long Thanh Khâm lườm anh: “Anh vừa tiến vào trạng thái lĩnh ngộ, hại bọn tôi phải ngồi im chờ ba tiếng rồi”.
Ngô Bình cười nói: “Xin lỗi, ban nãy tự nhiên tôi lại nghĩ hình như Long biến giống cảnh giới Đế của Nhân Tiên. Cảnh giới Đế là phá bỏ xiềng xích để phong thích sức mạnh. Còn Long biến cũng tương tự như thế nên hai cái này có hiệu quả ngang nhau”.
Anh vừa nói xong thì quanh người chợt có tia sáng màu tím bao trùm, thấy thế Liễu Duyên đầy ngưỡng mộ nói: “Nhị đệ, mới thế mà cậu đã phá được xiềng xích rồi”.
Thì ra Ngô Bình đã phá được rào cản huyết mạch và có thêm một năng lực mới, vì thế có thể lĩnh ngộ được thiên phú bất cứ lúc nào và ở đâu.
Có nghĩa là dù lúc nào hay ở đâu thì anh cũng có thể nhanh chóng tiến vào trạng thái lĩnh ngộ này. Với người bình thường mà nói thì đây là trạng thái mà ai cũng muốn có, nhưng trong cuộc đời của một tu sĩ thiên tài chắc cũng chỉ có đôi lần trải nghiệm cảm giác ấy thôi.
Còn Ngô Bình thì có năng lực tiến vào trạng thái ấy mọi lúc mọi nơi, đây rõ ràng là một năng lực quá siêu phàm.
Anh vươn vai rồi nói: “Thanh Khâm, tôi đi luyện đan đây”.
Long Thanh Khâm cười nói: “Ừm, tôi và đại sư Liễu Duyên ngồi chờ ở đây nhé”.
Sau khi về nhà, Ngô Bình mới nhớ ra hôm nay là tết trung thu, cả ông nội anh và Lý Mai đều đang ở đây. Vì thế, anh tạm gác chuyện luyện đan sang một bên rồi cùng ông và chú mình uống rượu.
Đến khi mọi người về phòng nghỉ ngơi rồi thì anh mới đi luyện đan. Trong lúc luyện đan, anh lại tiến vào trạng thái lĩnh ngộ, loáng cái một lò đan dược đã xong, bốn viên đan dược đế phẩm ra lò.
Ngô Bình sáng mắt lên nói: “Tiến vào trạng thái lĩnh ngộ còn khiến đan dược mình luyện chế tăng thêm cấp bậc”.
Đan dược đế phẩm có thể coi là hàng hiếm với các thầy luyện đan.
Ngô Bình đưa đan dược cho Long Thanh Khâm, cô ấy uống ngay một viên để củng cố huyết mạch.