Ngô Bình: "Xem ra bọn họ đang ở thế nguy hiểm rồi".
Liễu Thiên Tuần: "Bây giờ ta lo nhất là giới tu hành lôi khí và giới tu hành hoàng khí sẽ xảy ra mâu thuẫn. Một khi tranh chấp xảy ra, máu sẽ chảy thành sông, vô số cao thủ bỏ mạng. Đến cả chúng ta cũng sẽ bị cuốn vào trong vòng xoáy đó!"
Ngô Bình cũng nhíu mày. Chuyện này vì anh mà ra, thật ra anh cũng không mong muốn xảy ra chuyện thế này. Bỗng nhiên, anh như nghĩ ra cái gì, hỏi: "Sư tôn, nếu thiên bia được lĩnh ngộ không phải là thiên bia chân hoàng mà là thiên bia của chủ nhân của sấm sét thì sao ạ?"
Liễu Thiên Tuần hơi sững người, nói: "Nếu thiên bia lôi khí được lĩnh ngộ thì chắc rằng tu sĩ hoàng khí cũng sẽ toàn lực tìm kiếm, nhưng có lẽ sẽ không xảy ra xung đột với tu sĩ lôi khí, vì dù sao thì bên họ cũng là thế lực yếu hơn. Đương nhiên rồi, tu sĩ lôi khí cũng sẽ dốc sức tìm ra người này, ai mà không muốn sở hữu toàn bộ truyền thừa của chủ nhân của sấm sét cơ chứ?"
Ngô Bình: "Nói cho cùng đều vì lòng tham của con người".
Liễu Thiên Tuần: "Thời gian này sẽ hơi loạn, con cố gắng đừng ra ngoài, ở yên trong nhà tu luyện. Đợi mọi thứ bình ổn lại hãy ra ngoài cũng không muộn".
Ngô Bình: "Sư tôn, hôm nay con không lĩnh ngộ được thiên bia, ngày mai con muốn đi xem thiên bia còn lại thử. Con có thể hấp thu được lôi khí, nói không chừng có thể nhìn ra được điều gì đó".
Liễu Thiên Tuần suy nghĩ, thấy có lý bèn nói: "Được. Nhan Nhi, mai con dẫn Tiểu Bình qua đó. Sau khi nhìn qua, không có vấn đề gì thì đưa cậu ấy tới Lôi Hải để tu hành".
Liễu Nhan: "Vâng thưa cha".
Đêm đó, Ngô Bình vẫn lĩnh ngộ Thái Nhất Hoàng Cực Kinh. Sáng sớm ngày hôm sau, anh theo Liễu Nhan tới cực Đông của Cửu Lôi Tiên Vực, lĩnh ngộ thiên bia còn lại.
Tấm thiên bia này nằm trên vùng sa mạc hoang vắng, tấm thiên bia cao cả chục nghìn mét đứng sừng sững ở đó. Cũng giống với thiên bia chân hoàng, xung quanh tấm bia này cũng đông nghịt người, ít nhất cũng phải có đến mấy trăm nghìn người.
Những người này ngồi trên chiếu, nhìn chằm chằm vào chữ trên thiên bia như say như mê, trông cứ như những tên ngốc.
Liễu Nhan: "Tiểu Bình, chị tới nhà một người bạn gần đây một chút, em lĩnh ngộ đi nhé".
Ngô Bình: "Chị Nhan đi đi ạ, em chỉ tới hóng hớt chút thôi".
Sau khi Liễu Nhan đi, Ngô Bình cũng tìm một nơi để ngồi xuống. Anh pha cho mình một ấm trà, sau đó vừa uống trà vừa quan sát văn tự trên bia. Anh không hề chắc chắn rằng mình sẽ lĩnh ngộ được gì, lần này đến chỉ ôm tâm lý thử xem mà thôi.
Nhưng lúc anh nhìn rõ nội dung trên thiên bia thì cơ thể bỗng cứng đờ. Vì anh phát hiện dường như phần quan trọng của thần văn trên thiên bia có một sự liên quan nào đó với ba mươi sáu đoạn thần văn mà anh đã lĩnh ngộ ở Yên Phùng thần vực.
Lúc này, ba mươi sáu đoạn thiên văn trong Dương thần của anh sáng lên, sinh ra một loại lực hút thần bí. Cùng lúc đó, thần văn và phù hiệu trên thiên bia cũng nhoà đi, sau đó đồng loạt biến mất. Cuối cùng, thiên bia sụp đổ, hoá thành một đống đổ nát.
Lúc văn tự biến mất, bên cạnh ba mươi sáu đoạn thần văn trong Dương thần của anh xuất hiện những phù văn, thần văn huyền diệu, chúng nó tổ hợp thành hàng xung quanh ba mươi sáu đoạn thần văn, hình thành một bộ công pháp vô thượng!