Ngô Bình cảm thấy không cần ở lại đây nữa, vì thế đã bóp vỡ ngọc phù trong tay, một tia sáng từ trên cao rơi xuống bao trùm lấy anh. Ngay sau đó, anh đã xuất hiện ở lối vào của Nguyên Sử Giới.
Tu sĩ áo xanh vẫn đang chờ anh, thấy Ngô Bình rời khỏi đó quá nhanh, ông ấy ngẩn ra hỏi: “Ngô công tử, cậu có thu hoạch gì không?”
Ngô Bình: “Tôi đã lĩnh ngộ được bốn loại truyền thừa”.
Tu sĩ áo xanh tỏ vẻ mừng rỡ: “Lĩnh ngộ được bốn loại ư? Mỗi loại được mấy phần?”
Thường thì có cực ít tu sĩ có thể lĩnh ngộ hoàn toàn hết một loại truyền thừa, ai lĩnh ngộ được bảy, tám mươi phần trăm của một loại đã là thiên kiêu tuyệt thế rồi.
Ngô Bình: “Tôi đã lĩnh ngộ được toàn bộ”.
Tu sĩ áo xanh nghệt mặt ra, mãi sau mới lẩm bẩm: “Lĩnh ngộ toàn bộ ư? Cậu nói thật không?”
Ngô Bình: “Tôi không dám nói dối nửa lời”.
Đạo nhân áo xanh cười phá lên: “Tốt quá! Theo quy định thì chỉ cần lĩnh ngộ một truyền thừa thôi thì đã được vào viện trưởng lão của núi Nguyên Sử và trở thành một trưởng lão dự bị rồi”.
Ngô Bình không ngờ mình có thể gia nhập viện trưởng lão gì đó, anh hỏi: “Tiền bối, viện trưởng lão có bao nhiêu trưởng lão? Họ có địa vị cao ở núi Nguyên Sử không?”
Đạo nhân áo xanh: “Viện trưởng lão là cơ quan quyền lực cao nhất ở núi Nguyên Sử, có tất cả 8 người. Chờ khi nào tu vi của cậu đạt đến Đạo cảnh thì cậu sẽ thay thế trưởng lão có tuổi tác lớn nhất và trở thành trưởng lão thứ tám”.
Ngô Bình: “Chắc chắn làm trưởng lão sẽ có lợi ích gì đó đúng không?”
Tu sĩ kia: “Bổng lộc của trưởng lão rất cao, hơn nữa còn được chia một khu vực để làm nơi sinh sống riêng, đồng thời còn có quyền thu thuế”.
Ngô Bình: “Đây chính là mục đích tổ chức đại hội quần hùng ư?”
Đạo nhân áo xanh: “Cụ thể thì các trưởng lão sẽ nói với cậu sau, giờ mời đi theo tôi”.
Lúc này, ông ấy đã vô cùng khách sáo với Ngô Bình, sau đó mời anh lên núi Nguyên Sử. Trong lịch sử của đại hội thì Ngô Bình là người thứ ba lên núi, sau đó được vào cung Nguyên Sử.
Đỉnh núi có mây trắng bay quanh một cung điện nguy nga cao đến mấy nghìn mét, đó chính là cung Nguyên Sử.
Vào đây rồi, Ngô Bình nhìn thấy có tám tu sĩ cao cả nghìn mét đang ngồi trên ghế, lưng ghế của họ cao đến hai nghìn mét.
Anh bước vào đây thì chỉ như một con kiến, còn tám người khổng lồ kia đang nhìn chằm chằm vào anh.
Đạo nhân áo xanh lịch sự nói: “Thưa các trưởng lão, Ngô Bình đã lĩnh ngộ được hết bốn loại truyền thừa”.
Tám trưởng lão này đều là cường giả Đạo cảnh, vì thế toàn là các nhân vật dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, mặt cũng không đổi sắc. Nhưng họ nghe thấy Ngô Bình đã lĩnh ngộ được bốn truyền thừa trọn vẹn thì đều tỏ vẻ kinh ngạc.
Một trưởng lão hỏi: “Cậu thật sự lĩnh ngộ được hết toàn bộ bốn truyền thừa ư? Có ngẫm ra được gì không?”
Ngô Bình lập tức phóng một chút khí tức ra, phía sau đã xuất hiện ảo ảnh của tứ linh. Khí tức này thậm chí còn không thua gì các trưởng lão ngồi đây.
Họ đều ngẩn ra nhìn anh, mà không dám tin vào mắt mình. Bọn họ cũng đã lĩnh ngộ truyền thừa, nhưng chỉ có hai trong số họ lĩnh ngộ được truyền thừa hoàn
chỉnh, song chỉ lĩnh ngộ được một loại. Đương nhiên, sau này tu vi của họ đều tăng cao, họ đã lĩnh ngộ lại truyền thừa.