Ông Hoa: “Căn cứ nhà họ Huy là ở đó. Ngày kia, mấy thế lực lớn sẽ liên thủ để huỷ diệt nhà họ Huy, cướp tài sản của họ. Đến lúc đó, cậu sẽ thay mặt tôi tham gia hành động “.
Ngô Bình trợn tròn mắt: “Tôi tham gia á?”
Ông Hoa: “Đương nhiên. Việc này rất có ích đối với việc nắm giữ tỉnh K sau này của cậu”.
Ngô Bình nhìn ông Hoa hỏi: “Tại sao tôi lại phải lên nắm quyền ở tỉnh K chứ?”
Ông Hoa: “Nhà họ Huy muốn xây dựng căn cứ ở cõi trần. Ba mươi năm trước đã bắt đầu chuẩn bị, gia tộc này có rất nhiều tài lực. Những gia sản này lẽ nào cậu không muốn?"
Ngô Bình chớp mắt hỏi: “Vậy lẽ nào những thế lực tham gia cùng chúng ta không muốn?”
Ông Hoa: “Bọn họ không muốn”.
Ngô Bình: “Có lẽ nhà họ Huy kiểm soát tài sản của họ thông qua một đại lý. Nếu tôi muốn lấy được gia sản của họ thì phải kiểm soát được người nhà họ Huy”.
Ông Hoa: “Không sai, cho nên tôi đã giúp cậu tìm ra cách. Cậu có thể chọn một kẻ làm con rối của cậu, sau đó thông qua kẻ đó kiểm soát tài lực của nhà họ Huy ở tỉnh K”.
Ngô Bình: “Nhà họ Huy này gia sản có bao nhiêu?”
Ông Hoa: “Vẫn chưa biết chính xác, đợi khi tấn công vào đó sẽ biết thôi”.
Ngô Bình nheo mắt lại: “Những người kia biết thân phận của ông sao? Họ căn cứ vào đâu mà muốn hợp tác cùng ông?”
Ông Hoa đáp: “Mấy năm nay không phải tôi chỉ ngồi chơi xơi nước đâu. Ở Địa Tiên Giới có người của tôi. Tình hình cụ thể sau này tôi nói với cậu”.
Ngô Bình nhún vai đáp: “Được, tôi không hỏi nữa”.
Ông Hoa đột nhiên vỗ cánh bay lên: “Tôi đi làm chút việc, sáng sớm ngày kia sẽ tới tìm cậu. Người trẻ nên sinh hoạt điều độ, không nên quá phóng túng, nếu không sẽ đau nhức toàn thân đấy”.
Nói rồi ông Hoa bay đi. Đường Tử Di đỏ mặt, nói: “Chồng à, con vẹt này thông minh thật đấy. Là vẹt anh nuôi sao?”
Ngô Bình: “Không phải vẹt thật đâu, đó là một Địa Tiên đấy”.
Đường Tử Di kinh ngạc. Địa Tiên?
Lúc này đã là hai giờ sáng, quả đào đã chín. Ngô Bình và Đường Tử Di ngồi canh bên cây đào chờ quả đào chín.
Ngô Bình hiếm khi có thời gian rảnh rỗi như vậy để ở bên Đường Tử Di. Đường Tử Di rất vui, hai người lại dính lấy nhau mãi không dứt.
Khi tia nắng đầu tiên của ngày mới chiếu lên cây đào tiên, bên ngoài lớp vỏ của quả đào to cỡ nắm đấm đã chuyển sang màu hồng đậm và toả ra hương thơm rất dễ chịu.
Ngô Bình sáng mắt lên: “Đào tiên chín rồi!”