Đại Vương hổ mừng rỡ, khẽ nâng thân lên: "Cầu ngươi cứu ta một mạng, ta sẽ hậu tạ!"
Ngô Bình do dự, hồi lâu không đáp.
Hổ nói: "Nhân Vương xin hãy yên tâm, ta từ nhỏ đã được nhân loại nuôi lớn nên vẫn luôn tạo quan hệ tốt đẹp với con người”.
Tim của Ngô Bình lại đập mạnh liên hồi: "Ý của ngươi là, nơi này có người?"
Hổ nói: "Đương nhiên là có. Cách đây ba mươi nghìn dặm có một bộ tộc”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Thế đây là nơi đâu?”
Đại Vương Hổ nói tiếp: "Thật lâu trước đây, nơi này vốn là một phần của Hồng Hoang, sau đó bị một vị đại năng dời đến động phủ của mình”.
Ngô Bình: "Đây là một phần của Hồng Hoang sao?"
Đại Vương Hổ đáp: "Phải. Khi ấy, vị đại năng đó di dời toàn bộ sinh vật nguyên thủy, bao gồm cả tổ tiên của ta”.
Ngô Bình: "Động thiên này rộng tới mức nào vậy?"
Đại Vương Hổ đáp: "Nó rộng vô biên, nhiều nơi trong đây vẫn chưa được khám phá”.
Ngô Bình sửng sốt, ngay cả con hổ to lớn thế kia mà cũng không thăm dò hết thì cái động này phải rộng cỡ nào?
Đại Vương Hổ nói: "Nhân Vương, ngươi đến từ đâu?"
Ngô Bình: "Ta tới từ ngoài động thiên”.
Hổ gật đầu: "Đúng vậy. Vị đại năng kia đã tính toán trước là động thiên sẽ mở ra vào mấy năm sau, tính tới bây giờ thì đúng là thời điểm chín muồi rồi”.
Ngô Bình thấy con hổ có tính người, lại dễ nói chuyện nên hỏi nó: “Làm sao mà ngươi bị trúng độc nặng thế?”.
Hổ nói: “Hướng về phía đông hơn trăm nghìn dặm có một con bò cạp vua. Không hiểu sao mà nó lại dám bén mảng tới địa bàn của ta nên ta đã truy sát nó, lúc đó bất cẩn bị nó đâm trúng một cú lúc nó gần chết. Không ngờ độc tính lại mạnh như vậy, làm mọi cách cũng không thể áp chế được”.
Ngô Bình gật đầu: “Nó biết mình sẽ chết nên lúc sắp chết nó đã tiêm toàn bộ tinh hoa trong cơ thể vào chất độc, muốn kéo ngươi chết theo”.
Dừng một chút, anh nói: "Ngươi còn giữ xác con bò cạp không?"
Hổ nói: "Còn giữ”.
Nó ra lệnh cho khỉ dẫn đường, tìm thấy xác của con bọ cạp trong thung lũng. Ngô Bình rất mừng rỡ khi nhìn thấy con bọ cạp lớn này. Con bọ cạp này này to hơn nhiều so với những con mà anh đã thấy trước đây, cái đuôi dài tới hàng trăm mét!
Anh cẩn thận cắt mở đuôi bọ cạp, lấy túi độc ra. Vạn vật trong tự nhiên đều có tương sinh tương khắc nên chất giải độc chắc hẳn nằm trong cơ thể con bọ cạp và nơi nó sinh sống.
Sau khi cắt bỏ túi độc, Ngô Bình nói với con hổ: "Ta vẫn phải đến lãnh thổ của bọ cạp để xem có tìm được dược liệu nào thích hợp không”.