Chu Mi giật mình: “Nhưng hắn chưa bao giờ khống chế tôi”.
Ngô Bình: “Đó là bởi vì Quỷ Long Vương đã chết, nếu hắn không chết, cơ sẽ ngoan ngoãn theo hắn cả đời”.
Chu Mi khiếp sợ vô cùng, sau đó căm hận nói: “Quỷ Long Vương đáng chết này!”
Ngô Bình lại hỏi: “Trong tay Quỷ Long Vương có rất nhiều bộ xương thủy tinh sao?”
Chu Mi: “Hình như có rất nhiều, bị hắn giấu trong sơn động”.
Ánh mắt Ngô Bình sáng lên: “Cô biết sơn động kia ở nơi nào không?”
Chu Mi: “Ở Xiêm La, nơi đó địa hình phức tạp, tôi sợ khó mà tìm tới”.
Ngô Bình: “Không sao, chờ độc của cô khỏi rồi, dẫn tôi đi một chuyến”.
Chu Mi gật đầu: “Được”.
Sau khi chữa trị, Ngô Bình để Chu Mi nghỉ ngơi trong phòng, còn anh đi gặp gia đình Lâm Nhu.
Người nhà họ Lâm bình an đoàn tụ, rất cảm kích Ngô Bình.
Sau khi nói vài lời với người nhà họ Lâm, anh gọi Lâm Nhu sang một bên, nói: “Lâm Nhu, có tiện để lộ sư môn của chị không?”
Lâm Nhu cười nói: “Cậu không hỏi tôi cũng muốn nói cho cậu biết. Sư phụ của bọn tôi là một vị tán tu của Địa Tiên Giới, người ta gọi là Ngũ Độc tiên tử”.
Ngô Bình: “Ngũ Độc tiên tử sao? Xem ra bà ta am hiểu dùng độc”.
Lâm Nhu gật đầu: “Sư phụ tôi dùng độc tuyệt vời xuất sắc, không ai sánh bằng”.
Sau đó đôi mắt đẹp của cô ấy sáng lên, nhìn chăm chú Ngô Bình, nói: “Cậu có thể cưỡi gió mà bay, chẳng lẽ đã bước vào Nhân Tiên tầng thứ tư?”
Ngô Bình nói: “Tôi vừa bước qua ngưỡng cửa đó”.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Nhu đều là vẻ bội phục, nói: “Thời nay có được mấy thiên sư? Ngô Bình, tiền đồ của cậu là vô cùng vô tận!”
Ngô Bình: “Quá khen rồi. Đúng rồi, cả nhà chị cứ nghỉ ngơi ở đây mấy ngày, sau đó tôi sẽ phái người đưa các chị về nước”.
Lâm Nhu giống như cười mà không phải cười: “Sao vậy, muốn đuổi tôi đi rồi sao?”
Ngô Bình sững người, nói: “Chị không đi sao?”
Lâm Nhu cười hỏi: “Ngô đại giáo chủ, Hắc Thiên Giáo các cậu còn thiếu trưởng lão không?”
Ngô Bình nhìn cô ấy, bỗng nhiên bật cười: “Chị muốn gia nhập Hắc Thiên Giáo?”
Lâm Nhu: “Không được sao? Hắc Thiên Giáo là thế lực lớn nhất Đông Nam Á, đối với tôi thì gia nhập vào nó chỉ lợi không hại”.
Ngô Bình gật đầu: “Hoan nghênh gia nhập, tôi có thể tăng thêm một vị trí trưởng lão cho chị”.
Lâm Nhu rất vui vẻ: “Vậy thì cảm ơn”.
Nói chuyện vài câu, Trương Tây Linh đi đến bẩm báo: “Giáo chủ, Thiên Quỷ Giáo hẹn gặp mặt chúng ta vào mười giờ tối mai, địa điểm là bãi Hắc Long”.
Ngô Bình: “Ừ, biết rồi. Truyền mệnh lệnh của tôi, các bộ phận chuẩn bị sẵn sàng”.