Ngô Đại Hưng: “Con cũng không phải không biết, bình thường bố cũng chơi nhưng chỉ chơi nhỏ thôi. Nhưng lần này không biết đối phương đã dùng thủ đoạn gì mà dần dần bố cược ngày càng lớn. Bố không đem theo nhiều tiền, chúng bèn cho bố mượn. Cứ thế, bố nợ chùn mấy triệu. Bố thấy mấy triệu đã nhiều lắm rồi nên sau đó không chơi nữa”.
Nói đến đây, ông ấy ra vẻ tức giận nói: “Ai ngờ lãi suất chúng đưa ra cao như vậy, cứ một tiếng lại tăng gấp đôi. Tôi vay cả mấy triệu, nhưng chúng lại bắt bố trả cả trăm triệu. Dĩ nhiên là bố không chịu, chúng bắt cóc bố luôn”.
Ngô Bình: “Con biết rồi, con bảo Phương Lập đưa bố về”.
Cậu ra hiệu cho Phương Lập rời đi, Phương Lập đến trước mặt: “Ông cụ, tôi là người bên cạnh chủ nhân, tôi tên là Phương Lập, sau này ông có việc gì có thể sai bảo tôi”.
Ngô Đại Hưng nói: “Được, tôi gọi ông là ông Phương nhé”.
Phương Lập dẫn Ngô Đại Hưng về Trung Châu trước.
Ngô Bình quay lại vào trong căn nhà, đánh ngã mấy người bên trong, nhưng đều chưa chết, cậu còn muốn hỏi mấy câu.
Một người trong đó vẻ mặt khá hung dữ, mặc dù đeo mặt nạ nhưng Ngô Bình vẫn nhận ra hắn là tên bắt cóc xuất hiện trong video.
“Ông chủ của các anh là ai?”, Ngô Bình hỏi, giọng nói vô cùng bình tĩnh.
Tên bắt cóc nhìn Ngô Bình, cười nhạo: “Chúng tôi biết cậu rất mạnh nhưng không có tác dụng, bên bọn tôi cũng có người mạnh vậy”.
Ngô Bình: “Vậy thì nói tôi nghe thử xem nhân vật lợi hại bên các anh đi”.
Tên bắt cóc hừ một tiếng, tỏ vẻ mạnh miệng.
Ngô Bình giơ tay bóp chân hắn lập tức nghe được tiếng “rắc”, đầu gối hắn bị gãy, đau đớn khiến tên bắt cóc kêu thảm thiết.
Ngô Bình vỗ vài cái lên người hắn nói: “Tôi sẽ khiến anh đau gấp mười lần, còn đảm bảo anh sẽ không choáng chết”.
Tên bắt cóc không chịu nổi kêu thảm thiết: “Giết tôi đi”.
Ngô Bình lắc đầu: “Anh sẽ không chết, cho dù anh có chết thật, tôi cũng có thể làm anh sống lại, tiếp tục chịu đau đớn. Đến lúc đó anh sẽ hiểu sâu sắc cái gì gọi là sống không bằng chết”.
Cuối cùng ánh mắt tên bắt cóc cũng hiện lên vẻ sợ hãi, hắn là một kẻ liều lĩnh, cả đời đã giết hại hàng chục người, hơn nữa rất nhiều người trong số đó đã bị hắn tra tấn đến chết. Bây giờ tất cả những việc đó hiện lên trong đầu hắn, hắn đột nhiên tràn ngập sợ hãi…
“Tôi nói này, cậu cho tôi chết sảng khoái đi”, hắn nghiến răng nói.
Ngô Bình: “Anh tốt nhất nên nói thật, vì cho dù anh không nói, tôi cũng có thể lục tìm ký ức của anh”.
Cuối cùng tên bắt cóc cũng tuyệt vọng, hắn biết người trước mặt không phải là người bình thường, mà là một người tu tiên, sao con người có thể đánh nhau với tiên được? Tại sao chủ nhân đứng sau hắn vẫn chưa xuất hiện?
Dưới áp lực tinh thần cực lớn và sự đau đớn, cuối cùng hắn cũng ngoan ngoãn nói ra tất cả.
“Chúng tôi đều gọi là “Thần công tử”. Thần công tử là thiên kiêu của Tiên Giới, thân phận hiển hách, ngay cả trong mắt một vài lão thần tiên chúng tôi, đều cam lòng làm người hầu của anh ta! Người như vậy, chúng tôi có thể bán mạng vì anh ta, là vinh quang của cả đời của chúng tôi, chết không hối hận”.
“Thân phận cụ thể của Thần công tử này, anh có biết rõ không?”. Suy nghĩ một lúc, Ngô Bình hỏi tiếp.
Tên cướp lắc đầu: “Không rõ, chúng tôi chỉ biết anh ta có huyết mạch hoàng gia, là nòng cốt của đại giáo. Tên của anh ta, tôi chỉ từng nghe người ta nhắc đến một lần, là Thần Vân Đô”.
Ngô Bình ghi nhớ cái tên này, tiếp tục thẩm vấn.
“Tại sao Thần công tử muốn nhắm vào tôi? Anh ta có thù với tôi sao?”
Tên cướp lập tức nói: “Tôi cấp bậc thấp, không biết nhiều, nhưng vừa hay lại biết chuyện này. Thần công tử muốn đối phó cậu, đó là một trong vô số mệnh lệnh, không hẳn là chuyện lớn”.
“Ồ, nói như vậy anh ta không xem tôi ra gì sao?”, Ngô Bình hỏi.
Tên cướp có vẻ kính trọng nói: “Chuyện lớn mà Thần công tử muốn làm rất nhiều, chuyện của cậu đương nhiên không tính là gì”.
“Nguyên do anh ta muốn đối phó với tôi là gì?”, Ngô Bình hỏi.
Tên cướp cũng nhiều chuyện, bèn nói: “Thần công tử phong lưu phóng khoáng, người theo đuổi rất nhiều, trong đó cũng có không ít cô gái trẻ trung xinh đẹp. Có mấy người Thần công tử nhìn trúng, nên giữ lại bên cạnh. Có một cô gái trong đó tên Vương Nhiễm, trước đây từng theo Thần công tử mấy đêm. Vương Nhiễm kia nói nhà họ Vương cô ấy vốn là đại tộc ở Trung Châu, sau này bị cậu và mấy người khác liên thủ hạ bệ, nên mới cầu xin Thần công tử giúp cô ấy, nên mới xảy ra nhiều chuyện như vậy”.
Ngô Bình cũng cạn lời, cậu không ngờ tất thảy mọi chuyện đều là vì một cô gái của nhà họ Vương. Ban đầu Nghiêm Lãnh Thạch vốn định giết sạch tận gốc, không giữ lại mầm họa, chỉ là Ngô Bình cảm thấy không cần thiết, nên giữ lại không ít người nhà họ Vương.
“Nghiêm Lãnh Thạch và Liễu Kim Long thì sao?”, cậu hỏi.
“Hai người này cũng nằm trong kế hoạch, bọn họ bị một cao thủ bên cạnh Thần công tử bắt đi, bây giờ đang bị khống chế, muốn ông ta từ từ nhả ra lại mọi thứ đã lấy của nhà họ Vương năm đó, hơn nữa còn phải trả gấp đôi”.
Ngô Bình suy nghĩ một lúc: “Nói như vậy, Thần công tử chỉ là sắp xếp mọi chuyện, sau đó có một người thực hiện?”