Ngô Bình gật đầu: “Các cậu cứ thi đấu bình thường, nếu như các cậu có thể giành được ưu thế trong ba hiệp đầu thì tôi không cần phải ra sân nữa”.
Đội trưởng Trương Minh tròn mắt: “Ngô Bình, bình thường vẫn luyện tập theo kiểu lấy cậu làm trung tâm, sao cậu có thể không ra sân?”
Huấn luyện viên như hiểu ra được điều gì đó nên nói: “Làm theo những gì Ngô Bình nói đi”.
Ngô Bình cười, nói: “Yên tâm đi, các cậu đều rất mạnh, mọi người phải có lòng tin”. Cậu vừa nói vừa vỗ vai từng người một.
Bỗng nhiên, mọi người đều cảm thấy có một luồng sức mạnh kỳ lạ xuất hiện trong cơ thể mình, ai cũng tròn mắt. Sau đó, Ngô Bình tiếp tục thi triển bí chú, nói: “Trường số 6 Giang Bắc có thể thắng thì các cậu cũng có thể, cố lên”.
Nhờ có sự giúp đỡ của Ngô Bình, Tiêu Kiếm, Trương Minh và những người khác đều biểu hiện xuất sắc, hai đội vừa giao đấu thì họ đã có lòng tin, vì bất kể về sức mạnh hay khả năng phản ứng thì đội trường số 1 Trung Châu cũng mạnh hơn trường trung học Lam Sơn.
Trước đó, Ngô Bình đã cố tình truyền thêm cho Trương Minh một luồng bí lực nên khả năng nhảy cao của cậu ta rất kinh người, cậu ta vừa ra sân thì đã liên tục giành được mấy lần bóng dội, khiến đối phương không kịp trở tay.
Trận đấu diễn ra được mười phút thì Tiêu Kiếm ghi được bàn 3 điểm, kéo khoảng cách tỷ số lên 9 điểm.
Sau đó, Trương Minh và những người khác càng đánh càng hăng, đến nửa hiệp ba, trường số 1 Trung Châu đã dẫn trước trường trung học Lam 24 điểm.
Sau khi hiệp ba kết thúc, huấn luyện viên gọi họ lại uống nước, nghỉ ngơi mấy phút rồi bắt đầu hiệp thứ tư. Khi hiệp thứ tư bắt đầu, đội trung học Lam Sơn đã thay đổi cách đánh, không ngờ họ lại không thủ mà chuyển qua công, liên tục giành được điểm và kéo tỷ số về hòa ở phút thứ tám.
Ngô Bình nheo mắt, nói với huấn luyện viên: “Tạm dừng trận đấu”.
Huấn luyện viên liền hét tạm dừng, mấy người Trương Minh mồ hôi đầm đìa, chạy lại.
Ngô Bình hỏi họ: “Có cảm thấy thực lực của đội trung học Lam Sơn đột nhiên trở nên mạnh lên không?”
Trương Minh gật đầu: “Không sai, cả tốc độ lẫn khả năng đối kháng đều mạnh hơn rất nhiều, kỳ lạ quá”.
Ngô Bình bình thản nói: “Trận đấu này khá quan trọng, chắc là họ đã dùng thuốc”.
Tiêu Kiếm: “Ngô Bình, cậu ra sân đi. Có cậu thì họ uống thuốc gì cũng không sợ”.
Ngô Bình cười, nói: “Vẫn còn bốn phút, lát nữa tôi chịu trách nhiệm quấy rối đội hình của họ, Tiêu Kiếm, đội trưởng, hai cậu phụ trách ghi bàn”.
Tiêu Kiếm: “Ngô Bình, rõ ràng cậu giỏi ghi bàn hơn tôi, tại sao lại sắp xếp như thế?”
Huấn luyện viên dường như đã hiểu ý của Ngô Bình, nói: “Trận này không phải trận đấu quyết định, Ngô Bình đang muốn che giấu thực lực”.
Ngô Bình gật đầu: “Tôi có suy nghĩ về vấn đề đó. Nhưng quan trọng nhất là có thể sau này tôi sẽ không thường xuyên có mặt trong đội, các cậu nên xây dựng lòng tin, gặp đối thủ mạnh tự nhiên sẽ mạnh”.
Họ nói vài câu thì trận đấu lại tiếp tục.