Ngô Bình giới thiệu Mạc Hiên và Tống Bình An cho cô ta, hai người đều rất thận trọng. Phải biết rằng, Đào Như Tuyết năm đó là hoa khôi, là mỹ nữ hàng đầu.
Đào Như Tuyết là một cô gái thông minh, nhìn ra được Ngô Bình xem trọng hai người họ, vì vậy đối xử với họ cũng rất khách sáo.
Ngô Bình: “Như Tuyết, nếu em không bận gì thì ở lại Vân Kinh chơi mấy ngày, đưa Mạc Hiên và đàn anh Tống đi dạo phố chơi đi”.
Tống Bình An vội nói: “Đàn em, tôi thì không đi đâu, tôi còn phải chuẩn bị nhập học ở Hoa Thanh”.
Ngô Bình cười nói: “Vậy cũng được. Đợi đến khi tôi đi Thiên Kinh, lại liên lạc với đàn anh Tống”.
Tống Bình An này có chút thanh tĩnh, ngồi một lúc, anh ấy đã tạm biệt với Hồ Kiến Quốc, rời khỏi buổi tiệc.
Sau khi chào hỏi với mấy người Hồ Kiến Quốc, Đào Như Tuyết lại đến nói chuyện với Ngô Bình, nhắc đến chuyện sản phẩm cho sức khỏe.
Lúc trước Ngô Bình đã chuẩn bị hai lô sản phẩm dành cho sức khỏe, một loại tốt cho tim và não, lấy tên là Nước uống huyết quản Khang Ninh; một loại thì có hiệu quả dự phòng và chữa trị bệnh đau dạ dày, lấy tên là Nước uống Vi Vị Lạc Thư.
Vì hai loại thuốc này bởi thuộc sản phẩm chăm sóc sức khỏe, nên được tung ra thị trường khá nhanh, trước mặt đã bán trên thị trường hơn một tháng. Vì đã chi ra một khoản tiền lớn cho quảng cáo, và bản thân thuốc cũng có hiệu quả không tệ, nên lượng tiêu thụ của hai loại này rất tốt.
Đến nay trên thị trường đã bán hơn nghìn vạn hộp, doanh thu một tỷ rưỡi. Ước tính năm nay, doanh thu hai loại này sẽ bùng nổ lên hai mươi tỷ, lợi nhuận hơn mười tỷ.
Đào Như Tuyết: “Chúng tôi đã làm nghiên cứu, có không ít người tiêu dùng mua thuốc chăm sóc sức khỏe của chúng ta dùng như thuốc trị, trị bệnh đau dạ dày mạn tĩnh, trị bệnh tim mạch máu các thứ, hiệu quả không tệ!”
Ngô Bình nói: “Như Tuyết, khi trở về em hãy lấy một phần ba của lô thuốc này phân phát miễn phí có người cần dùng, đặc biệt là những nhà có hoàn cảnh khó khăn. Thuốc được tặng, bên trên nhớ in hình của anh. Trên hộp thuốc, phải có giới thiệu của anh, nói là anh phát thuốc miễn phí cho mọi người, mong bọn họ sớm khỏi bệnh”.
Đào Như Tuyết cười nói: “Tại sao phải làm như vậy?”
Cô ấy biết Ngô Bình không phải người thích nổi tiếng, chắc chắn như vậy là có lý do.
Ngô Bình cười nói: “Cách đây không lâu, anh phát hiện tích đức hành thiện sẽ nhận được sự cảm kích của người khác và nhận về được công đức cho mình”.
Đào Như Tuyết gật đầu nói: “Được rồi, về em sẽ lo vụ này”.
Mạc Hiên ngồi cạnh đó nghe hai người nói chuyện, sau đó không nhịn được chen lời: “Đúng là công đức rất quan trọng”.
Ngô Bình: “Mạc Hiên, cô cũng biết công đức à?”
Mạc Hiên gãi đầu: “Tôi cũng không rõ lắm, nghe anh nói là đầu tôi tự nhảy ra ký ức có liên quan đến nó thôi”.
Ngô Bình vội nói: “Cô nói cho tôi nghe đi”.
Mạc Hiên gật đầu: “Công đức có thể tiêu diệt tai kiếp, ví dụ như khi lôi kiếp, sức mạnh công đức có thể hoá giải phần lớn lực sát thương của sấm sét. Hoặc giả dụ như khi tâm ma tung hoành, công đức có thể khống chế tâm ma. Nhất là giai đoạn Hư Tiên, công đức chính là loại thuốc cứu mạng tốt nhất, đến giai đoạn Thần Tiên thì công đức còn có thể chuyển hoá thành sức mạnh hiển linh, nói chung là rất tốt”.
Đào Như Tuyết vô cùng kinh ngạc, sau đó tò mò hỏi Mạc Hiên: “Mạc Hiên, cô biết nhiều thế, cô cũng là người tu hành à?”
Mạc Hiên: “Không, tôi chỉ biết vậy thôi”.
Ngô Bình cười nói: “Quá đỉnh!”
Sau đó, anh nói với Đào Như Tuyết: “Như Tuyết, không còn sớm nữa, hãy em dẫn Mạc Hiên đến trung tâm thương mại gần đây chơi rồi mua ít đồ trang điểm gì đó đi”.