Tống Hi Hoán nhìn hắn: “Giết người đó ư? Ông có biết thực lực của người đó mạnh thế nào không?”
Người quản lý ngẩn ra: “Thế nào?”
Tống Hi Hoán: “Ít cũng phải là Thiên Tiên bán bộ! Tôi không dám dây vào người này đâu, nếu các ông có cao thủ thì bảo họ đến làm thái thú đi, tôi xin phép!”
Tống Hi Hoán có thể làm thái thú thì đương nhiên phải là một người thông minh, vì thế dù người quản lý có nói gì thì anh ta vẫn quyết phải đi.
Người quản lý không làm thế nào được nên đứng giậm chân rồi gọi cho cấp trên.
Lúc này, Ngô Bình đang ở phủ Tử Long để giúp Lý Long Thần tăng tu vi. Rất lâu trước kia, anh đã giúp ông ấy đột phá lên Nhân Tiên rồi. Tối nay, anh sẽ giúp ông ấy trở thành Võ Quân.
Sau khi Lý Long Thần đột phá, Ngô Bình nói: “Long Thần, thời gian này ông hãy tập trung tu luyện, khi nào rảnh tôi lại đến giúp ông đột phá lên Địa Tiên tiếp. Trong vòng nửa năm, ông sẽ giúp ông trở thành Chân Quân, sau đó đảm nhiệm chức thái thú của Long Thành”.
Lý Long Thần nói: “Sư thúc, đệ tử có được không ạ?”
Ngô Bình: “Tôi làm chỗ dựa cho ông, tôi bảo được thì là được”.
Lý Long Thần cười nói: “Vâng, đệ tử sẽ không phụ lòng của sư thúc”.
Ngô Bình: “Vị trí của Long Thành rất quan trọng, ông hãy làm cho tốt, đối xử tử tế với người dân”.
Lý Long Thần: “Sư thúc yên tâm, đệ tử sẽ làm đúng theo lời dặn của người”.
Sáng sớm nay, Ngô Bình đã rời khỏi Long Thành, sau đó quay về học viện Võ Đạo để tham gia đại hội võ lâm.
Hôm nay là ngày diễn ra đại hội võ lâm, địa điểm tổ chức vẫn là chùa Đại Thiền. Lý do là nhờ Liễu Duyên.
Cách đây không lâu, người anh kết nghĩa của Ngô Bình là Liễu Duyên đã đến Thiên Kinh để đấu với Thánh nhân. Kết quả là Liễu Duyên đã chiếm thế thượng phong. Sau trận chiến đó, địa điểm diễn ra đại hội võ lâm vẫn là chùa Đại Thiền.
Sau khi Ngô Bình gặp mọi người, La Đạo Nhất và nhóm Thiết Huyền đã cùng Ngô Bình đến chùa Đại Thiền.
Nơi này đã có chuẩn bị từ trước, có rất nhiều phòng cho nhân sĩ đến ở.
Ngô Bình vừa đến chùa thì đã đi tìm Liễu Duyên ngay.
Lúc này, ông ấy đang uống trà và chơi cờ với Quảng Tuệ ở thiền viện, có một con báo to nằm cạnh.
Liễu Duyên chơi cờ rất giỏi, Quảng Tuệ lại thua tiếp, ông ấy cười phá lên nói: “Không thắng nổi đâu”.
Ông ấy vừa nói dứt câu thì Ngô Bình đi vào: “Đại ca, em chơi với anh một ván”.
Liễu Duyên cười nói: “Nhị đệ, anh cũng đoán là cậu đến rồi”.
Nhóm La Đạo Nhất đi theo phía sau Ngô Bình, Quảng Tuệ vội đứng dậy đón tiếp: “Viện trưởng La”.
La Đạo Nhất cười nói: “Đại sư, nghe danh đã lâu”.
Ngô Bình: “Đây là Liễu Duyên, anh kết nghĩa của tôi”.
Đương nhiên La Đạo Nhất biết tên của Liễu Duyên, vì mới đây ông ấy đã đến Thiên Kinh để đại chiến với Thánh nhân.
La Đạo Nhất chắp tay nói: “Danh tiếng của đại sư nổi tiếng khắp nơi”.
Liễu Duyên: “Có gì đâu, mời mọi người ngồi”.
Ông ấy hỏi Ngô Bình: “Nhị đệ, cậu đột phá rồi à?”
Ngô Bình: “Vâng, em mới lên Địa Tiên rồi”.
Liễu Duyên cười nói: “Tốt, đại hội võ lâm hôm nay, cậu phải làm võ lâm chí tôn đấy nhé”.
Quảng Tuệ: “Nghe nói có nhiều người đã mời thiên tài của Tiên Giới đến với hi vọng sẽ chiến thắng”.