Trương Tiểu Bình không có ấn tượng tốt với bang Ác Cẩu này, lần trước người mà họ cử tới rất hống hách, khiến anh cực mất cảm tình.
Anh nói: “Đúng là bang này chưa từng làm được việc gì tốt, để tối nay tiêu diệt luôn”.
Ngô Vị: “Bang này cá kiếm ghê lắm anh, nghe đâu bang chủ định gom tiền để mua công pháp thượng phẩm”.
Trương Tiểu Bình: “Công pháp thượng phẩm gì?”
Ngô Vị: “Công pháp trên đời được chia thành cửu phẩm, thượng tam phẩm và siêu phẩm. Trong đó, siêu phẩm lại được phân thành vương phẩm, đế phẩm và thiên phẩm. Còn những công pháp mà thấp hơn hạ cửu phẩm thì được gọi là công pháp thấp. tu luyện xong cũng khó đạt được thành tựu”.
Trương Tiểu Bình: “Bao tiền một bộ công pháp hạ cửu phẩm?”
Ngô Vị: “Rẻ nhất cũng vài trăm nghìn tiền bùa, em nghe nói bang chủ của viện trưởng đã gom được kha khá tiền rồi, nếu họ mà mua được công pháp cấp cao thì thực lực sẽ tăng vọt đấy”.
Trương Tiểu Bình sáng mắt lên, bang chủ của bang Ác Cẩu toàn làm việc xấu, anh có tiệt diệt người này thì cũng là trừ hoạ cho dân, ngoài ra còn kiếm được một mớ tiền.
Đêm đến, tại sào huyệt của bang Ác Cẩu.
Bang chủ Hoàng Uy của bang Ác Cẩu có tu vi cảnh giới Nhân Tiên, hơn nữa còn từng học vài bộ quyền pháp nên có thực lực khá mạnh, chỉ trong một thời gian ngắn mà gã đã chiếm được địa bàn này nhờ sức mạnh của mình.
Hoàng Uy đang ngồi xem sổ sách, gã đều kiếm được tiền từ các khu. Một phần trong số đó, gã sẽ nộp cho môn phái bên trên, một phần thì cho chính quyền, số tiền đến tay thực tế chỉ còn khoảng 45 phần trăm thôi.
Gã vẫn đang gom tiền để mua một bộ công pháp cấp cao, nhưng công pháp quá đắt nên giờ gã vẫn còn thiếu rất nhiều tiền. Vì thế, dạo này gã càng trở nên độc ác hơn, bắt đầu tìm đủ mọi cách vơ vét tiền của của bà con trong khu vực.
Song, người dân vốn đâu có nhiều tiền, dù gã có làm gì đi nữa thì vẫn không đủ.
Lúc này, có hai tên đàn em đẩy một cô gái khoảng 17, 18 tuổi vào. Cô gái nhỏ nhắn, xinh đẹp, làn da trắng mịn, vóc dáng cũng rất nuột.
“Bang chủ, đây là em đẹp nhất mà bọn em tìm được, lúc bọn em bắt người đi, bố mẹ với anh trai nó phản kháng ghê lắm nên bọn em giết luôn rồi”.
Hoàng Uy bỏ sổ sách xuống rồi nhìn cô gái, sau đó gật đầu nói: “Chúng mày ra ngoài đi”.
Bọn đàn em lui ra, trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại Hoàng Uy và cô gái.
Dạo này, tâm trạng của Hoàng Uy rất tệ, vì thế đêm nào gã cũng muốn tìm gái để giải khuây. Vì thực lực của bang Ác Cẩu ở khu vực này nên tất cả các cô gái ở đây đều thuộc về gã, gã muốn ngủ với ai thì ngủ, vì thế nên mỗi đêm mỗi em khác nhau.
Trong số những người phụ nữ lên giường với gã, nếu ai nghe lời thì được cho ở lại giúp việc, còn không thì sẽ bị đám đàn em của gã thay nhau chơi đùa. Từ ngày gã trở thành bang chủ đến giờ, không biết đã hại đời của biết cao cô gái trẻ lương thiện.
Cô gái vô cùng sợ hãi nên lùi lại, Hoàng Uy sầm mặt nói: “Ra đây! Không tôi đánh chết cô!”
Song, bỗng cô gái không còn vẻ sợ sệt nữa, mà ngạc nhiên nhìn sang phía cạnh Hoàng Uy. Gã quay ngoắt lại thì nhìn thấy có hai người thanh niên đứng gần đó.
Hoàng Uy nổi giận nói: “Ai cho chúng mày vào đây?”, gã cứ tưởng đó là đàn em của mình.
Người đến chính là Trương Tiểu Bình và Ngô Vị. Ngô Vị lạnh giọng nói: “Hoàng Uy, ông chuyên làm việc ác, hôm nay chúng tôi sẽ thay trời hành đạo”.
Hoàng Uy cười lạnh: “Dựa vào hai thằng nhãi ranh chúng mày mà đòi giết tao ư?”