Nhậm San San rất mừng, cô ấy quay về bệnh viện thấy Nhậm Thiên Thắng quả nhiên đã tỉnh, chỉ là sức khỏe còn hơi yếu, phải tĩnh dưỡng thêm vài ngày.
Sau khi tin tức Nhậm Thiên Thắng tỉnh lại được truyền ra, đám phụ nữ ngoài cửa không làm ồn nữa mà tranh nhau vào chăm nom Nhậm Thiên Thắng.
Nhờ có Nhậm San San kể nên Nhậm Thiên Thắng đã biết được chuyện mấy ngày nay, sắc mặt vô cùng khó coi. Ông ấy đuổi tất cả người phụ nữ đi, sau đó kéo lê cơ thể yếu ớt quay về Hải Thành ngay trong đêm.
Lúc này bữa tiệc nhà họ Lý đã sắp kết thúc, Ngô Bình với thân phận là thần y lần đầu tiên xuất hiện ở giới thượng lưu Vân Đông. Sau khi buổi tiệc kết thúc, Lý Vân Đẩu bảo Lý Mai tiễn Ngô Bình.
Ngô Bình hiểu ông nội muốn ghép đôi anh với Lý Mai, nhưng nếu có một bạn gái có thể chất Thiên Mị thì đúng là một rắc rối lớn, thế nên anh quyết định giữ khoảng cách với Lý Mai.
Tất nhiên Lý Mai cũng hiểu ý Lý Vân Đẩu, nhưng cô ấy đã từng gặp rất nhiều người đàn ông ưu tú. Tuy Ngô Bình rất giỏi giang nhưng đối với cô ấy thì cũng chẳng là gì cả. Ngược lại, chính vì Lý Vân Đẩu cố ý ghép đôi mà cô ấy vô thức có ác cảm với Ngô Bình.
Thấy Ngô Bình và Trần Hiểu Đồng đã đi xa, Lý Mai khẽ hừ một tiếng, nói: "Không biết ông nội nghĩ gì mà lại muốn mình hẹn hò với anh ta", cô ấy lắc đầu, sau đó đi vào nhà.
Trần Hiểu Đồng lái xe, Ngô Bình ngồi ở ghế sau, anh ôm một con mèo đen lớn trong lòng. Lông con mèo trơn bóng như lụa, nó khép hờ mắt để mặc cho Ngô Bình sờ.
Trần Hiểu Đồng thấy rất lạ: "Anh Ngô, sao anh lại ôm con mèo đen về?"
Ngô Bình cười nói: "Anh thích mèo, định đưa về nuôi mấy ngày. Phải rồi, việc từ thiện đã đàm phán xong chưa?"
Trần Hiểu Đồng cười nói: "Xong rồi. Lý Đông Hưng bằng lòng quyên góp mười triệu tệ cho khu vui chơi của chúng ta. Ông ấy nói năm nào cũng sẽ quyên góp".
Ngô Bình nói: "Vậy thì tốt. Hiểu Đồng, đưa anh đến khách sạn đi, sáng sớm mai anh phải đi". Nửa tiếng trước, anh nhận được tin tức Đường Tử Di đã làm xong thủ tục, tiếp theo sẽ tiến hành đầu tư, tiến hành sản xuất và tiêu thụ lô thuốc chữa bệnh gan kia.
Là một trong số các cổ đông lớn, tất nhiên anh phải quay về. Ngoài ra anh còn cần phải bàn chuyện đầu tư với các bên như nhà họ Lý, nhà họ Dương và cả thành phố Vân Đỉnh và huyện Minh Dương của tỉnh K.
Ngoài ra đoàn sứ giả của Đông Doanh cũng sắp tới, anh là đại ca của Hắc Thạch nên cũng phải về sắp xếp công việc.
Nghe nói anh sắp đi, trái tim Trần Hiểu Đồng trống rỗng, nói: "Anh Ngô, anh sắp đi thật sao?"
Ngô Bình cười nói: "Trên đời này không có bữa tiệc nào không tàn, dù thế nào thì anh cũng phải đi. Sao thế, không nỡ để anh đi à?"
Trần Hiểu Đồng hừ một tiếng: "Anh nghĩ hay quá nhỉ, em chỉ lo lắng là không thể học võ với anh thôi".
Ngô Bình nói: "Không sao, em cứ ôn lại kỹ đi, chúng ta lúc nào cũng gọi điện được mà. Nếu em thực sự là nhân tài để luyện võ thì sau này anh sẽ tiếp tục dạy em thứ khác".
Trần Hiểu Đồng rất mừng: "Thật sao? Vậy em có phải bái sư không?"