Ngô Bình nói: “Mặc kệ là người nào, dám động vào người nhà tôi thì hắn chết chắc!”
Tên áo kẻ sọc đảo mắt, nói: “Nói như vậy, cậu cũng là người tu hành?”
Ngô Bình: “Đừng nói dông dài, đưa tôi đi”.
Áo kẻ sọc bị cậu kéo lên, ném vào xe, sau đó bảo Điền Vĩnh Kiện lái xe.
Điền Vĩnh Kiện nhìn áo kẻ sọc sau xe hỏi: “Tôi hỏi anh này, một triệu kia, anh còn trả cho tôi không?”
Áo kẻ sọc hung hăng trừng anh ta, mắng: “Đồ ngu!”
Ngô Bình: “Anh tên gì?”
Áo kẻ sọc: “Mao Tiểu Lý”.
Ngô Bình: “Mao Tiểu Lý, các anh làm việc gì, ám sát?”
Mao Tiểu Lý: “Chúng tôi là một tổ chức ám sát, giết người theo yêu cầu khách hàng, tên là Chết Tự Nhiên”.
Ngô Bình: “Chết Tự Nhiên? Cho nên mục tiêu lần này của các anh là muốn khiến Dương Thanh Ngâm chết tự nhiên?”
Mai Tiểu Lý: “Không sai. Khách hàng đưa giá rất cao, một trăm triệu”.
Ngô Bình nhíu mày, có thể bỏ ra một trăm triệu để giết người, chắc chắn không phải người thường.
Xe đi một lúc thì đến một quán cà phê, Ngô Bình bảo Mao Tiểu Lý xuống xe, nói: “Đi gặp cấp trên anh đi”.
Mao Tiểu Lý chớp mắt: “Cậu không sợ tôi chạy mất sao?”
Ngô Bình cười lạnh: “Anh có thể thử chạy xem. Anh dám chạy thì tôi đánh gãy chân anh”.
Mai Tiểu Lý đổ đầy mồ hôi, vội nói: “Tôi không chạy. Sau khi xuống xe, tôi phải nói gì với anh ta?”
Ngô Bình:” Anh cứ nói với anh ta rằng anh ta xong đời rồi”.
Mao Tiểu Lý ngây người, nhưng hắn ta vẫn gật đầu: “Được, tôi hiểu rồi”.
Mao Tiểu Lý xuống xe, đi vào quán cà phê. Thần niệm của Ngô Bình cũng đi theo.
Lúc này, ở vị trí sát cửa sổ trên lầu hai quán cà phê, có một người đàn ông áo trắng đang ngồi, ánh mắt anh ta nhìn theo xe Ngô Bình.
Qua một lúc, Mao Tiểu Lý đi vào, anh ta không ngồi xuống mà căng thẳng nhìn người áo trắng.
Người áo trắng không nhìn anh ta, ánh mắt vẫn nhìn Ngô Bình chằm chằm: “Người trên xe là ai?”
Mao Tiểu Lý: “Tổ trưởng, tôi bị người ta khống chế rồi”.
Người áo trắng chẳng chút bất ngờ nói: “Anh làm đúng lắm”.
Mao Tiểu Lý: “Tổ trưởng, anh ta bảo tôi gửi anh một câu”.
Người áo trắng: “Câu gì?”
Mao Tiểu Lý: “Anh xong đời rồi!”