Đồng tử: “Người tham gia kiểm tra, một nghìn người thì có chín trăm chín mươi bảy người chết bên trong rồi, cho nên anh không cần đợi đâu”.
Trương Cổ Nguyệt ngây người, sau đó lắc đầu, giọng điệu kinh định nói: “Không, cậu ta sẽ không chết, cậu ta chắc chắn sẽ vượt qua bài kiểm tra!”
Đồng tử đẩy cửa đi vào, lạnh nhạt nói: “Lúc trước ai đến tham gia kiểm tra, cũng nói giống hệt ông vậy, nhưng kết quả sẽ không đổi”.
Trương Cổ Nguyệt thản nhiên nói: “Tôi sẽ đợi sáu tiếng”.
Đồng tử cười nói: “Không cần sáu tiếng, đa số mọi người chỉ một khắc đã chết bên trong rồi”.
Lúc này Ngô Bình đã đi vào một không gian khắp nơi đều là ánh sáng trắng. Người vừa tiến vào, thì áp lực vô biên đã tác động lên người anh, bỗng chốc anh có cảm giác cực kỳ yếu ớt, gần như không thể đứng vững.
Ngay lúc này, bí lực, tiên lực trong thân thể anh bỗng sôi sục, chống đỡ thân thể anh, chống lại áp lực bên ngoài.
Sau khi thích ứng chỉ trong một thời gian ngắn, sức mạnh của anh đã khôi phục lại.
Một khắc đồng hồ sau, áp lực bắt đầu tăng lên, bí lực và tiên lực trong thân thể anh cũng tăng mạnh, tiếp tục chống lại áp lực.
Cứ như vậy, từng khắc trôi qua, áp lực lại tăng lên một chút. Ba tiếng sau, áp lực đã tăng gấp trăm lần ban đầyu, lúc này Ngô Bình tuy không còn thoải mái như lúc mới vô, nhưng cũng không cảm thấy khó chịu.
Lúc này, vẻ mặt đồng tử bên ngoài có phần không tự nhiên. Vừa nãy mới nói mấy câu kia chắc chắn như vậy, mà Ngô Bình lại dùng thực lực vả vào mặt cậu ta.
Trương Cổ Nguyệt tươi cười nói: “Xem ra cậu ấy đã đạt chuẩn rồi”.
Đồng tử hừ một tiếng: “Đạt chuẩn thì sao, chỉ chứng tỏ anh ta có thể sống sót ở vũ trụ Ngũ Hành. Con sâu ở vũ trụ Ngũ Hành cũng có thể sống được, nhưng không có nghĩa nó mạnh”.
Trương Cổ Nguyệt: “Xin hỏi, có thể kiên trì bao lâu thì tốt?”
Đồng tử: “Nếu có thể kiên trì trên mười tiếng, mới xem là thật sự thích ứng được hoàn cảnh vũ trụ Ngũ Hành. Trước kia, ở đây cũng có người kiên trì được mười bốn tiếng, anh ta tiến vào vũ trụ Ngũ Hành không bao lâu đã trở thành thiên của phái lớn nào đó rồi, thành tích sau này càng kinh người. Đệ tử của ông, có thể làm được không?”
Trương Cổ Nguyệt khẽ cười: “Có thể làm được hay không, đợi cậu ta ra thì biết thôi”.
Đồng tử lắc đầu: “Ông đợi đi, tôi đi nghỉ ngơi”.
Ngô Bình chịu đựng áp lực càng lúc càng mạnh, hơn nữa, sau mười hai tiếng, áp lực còn có thêm lực đẩy, càng khiến anh khó chịu hơn.
Anh cắn răng kiên trì, mười bốn tiếng, mười sáu tiếng, hai mươi tiếng.
Đợi đến khi hai mươi bốn tiếng thì cũng là một ngày sau, áp lực đã tăng lên gấp mấy nghìn lần so với lúc đầu, hơn nữa còn có thêm rất nhiều lực chống lại anh.
Mũi Ngô Bình bắt đầu chảy máu, da cũng xuất hiện chấm li ti, tóc cũng bắt đầu rụng.
Đến lúc được ba mươi tiếng, tóc anh đã rụng sạch, biến thành đầu trọc, lúc này không chỉ mũi chảy máu, mà tai cũng bắt đầu chảy máu.
Thậm chí, răng anh cũng bắt đầu lung lay, đốm trên da bắt đầu lở loét, chảy mủ. Rõ ràng, mức độ mô phỏng hoàn cảnh này càng lúc càng nặng, vi sinh vật gây bệnh từ vũ trụ Ngũ Hành cũng xuất hiện.
Ngô Bình là cao nhân y đạo, anh cố gắng chữa trị cho mình, làm giảm triệu chứng, nhưng hiệu quả cũng có hạn.
Đến lúc được ba mươi sáu tiếng, áp lực tăng lên cũng không còn mạnh nữa, nhưng hoàn cảnh càng phức tạp hơn, trong không trung xuất hiện sấm chớp, mưa axit ăn mòn rơi xuống.
Mưa axit rơi xuống người, ăn mòn da thịt anh, cũng may nền tảng anh vững chắc, da vừa bị ăn mòn đã nhanh chóng khôi phục.
Sấm chớp đùng đùng, cuối cùng đánh vào người anh, thân thể anh cứng đờ, lập tức té ngã xuống đất, ý thức mơ hồ.