Ngô Bình cũng không khách sáo gì với Lư Thần, trước mắt thứ mà nhà họ Lư cần không phải linh dược, mà là khiến ông cụ sống sót, anh nói: “Nói như vậy, trong phủ có rất nhiều linh dược sao?”
Lư Thần: “Nhà họ Lư tôi có người phía sau, đương nhiên cũng có thể lấy được không ít tài nguyên. Đến hiện tại, nhà tôi đã kiếm được hơn ba trăm gốc linh dược”.
Ngô Bình nghe nói có hơn ba trăm linh dược thì nói: “Đúng là không ít”.
Linh dược trên thị trường, một góc bất kỳ cũng phải hơn mấy chục nghìn tỷ, giá trị của hơn ba trăm gốc linh dược, chắc chắn là một con số vô hạn.
Lư Thần: “Không chỉ vậy, sau này thần y chính là vị khách tôn quý nhất của nhà họ Lư tôi. Về sau thần y có cần gì, nhà họ Lư sẽ dùng hết sức cả phủ để hoàn thành!”
Ngô Bình có thể nhận ra, Lư Thần gấp gáp trong lòng. Anh biết rõ, ông cụ nhà họ Lư sắp chết rồi, nhà họ Lư có thể cũng không tồn tại được. Nếu anh cứu được ông cụ, thì không khác gì ơn lớn cứu mạng toàn bộ nhà họ Lư.
Chuyến tàu chạy được nửa tiếng đồng hồ thì có người gõ cửa, vệ sĩ mở cửa ra. Có một nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp, đẩy xe trái cây đi đến, cô ta cười ngọt ngào: “Thiếu soái, đây là trái cây mà đoàn tàu chúng tôi chuẩn bị cho anh”.
Lư Thần không thích ăn trái cây gì mấy, nhưng có Ngô Bình đây, hắn cũng gật đầu, tỏ ý cô ta đẩy xe trái cây vào.
Khi đẩy đến gần chỗ Ngô Bình, nữ nhân viên bỗng khẽ nâng vai phải lên, một làm khói xanh nhàn nhạt bay về phía Ngô Bình.
Chuyện này đương nhiên không thoát khỏi tầm mắt Ngô Bình, anh khẽ vung tay phải, làn khói xanh lập tức quay đầu, bay đến trước mặt nữ cô gái. Nữ nhân viên kinh ngạc, nhanh chóng lùi lại, đồng thời phóng ra hai luồng sáng lạnh từ lòng bàn tay phải, một luồng tấn công Lư Thần, một luồng hướng về phía Ngô Bình. Nhận ra được, mục tiêu chính của cô ta chính là Ngô Bình!
“To gan!”. Vệ sĩ quát lớn, lập tức ra tay, nhưng đáng tiếc phản ứng của bọn họ quá chậm, luồng sáng lạnh quá nhanh.
“Keng!”
Chén trà trong tay Ngô Bình bay ra, đánh bay luồng sáng lạnh tấn công Lư Thần. Còn anh há miệng thổi một hơi, hai luồng sáng lạnh lập tức rơi xuống đất, là hai phi châm cực kỳ nhỏ!
Mấy vệ sĩ đã ra tay với nữ nhân viên kia, thực lực bọn họ rất mạnh, nhưng nhân viên nữ kia còn mạnh hơn, thoáng chốc đã đánh thương hai người, sau đó đẩy cửa xông ra.
Thế nhưng, cô ta vừa lao ra khỏi cửa sổ chuẩn bị bỏ trốn thì cổ bị giữ chặt, người đã bị Ngô Bình kéo ngược vào toa xe.
Cả người cô ta mềm nhũn, ngã oạch xuống đất, không biết tại sao lại không thể động đậy.
Ngô Bình ngồi chỗ cũ, Lư Thần nhìn nữ nhân viên chằm chẳm, hỏi: “Trả lời câu hỏi, như vậy thì cô có thể chết nhẹ nhàng hơn chút”.
Vẻ mặt nữ nhân viên lạnh nhạt, bình tĩnh nói: “Muốn giết thì giết đi”.
“Giết cô? Nào đơn giản như vậy!” Sau đó hắn ra lệnh vệ sĩ đưa nữ nhân viên đến toa khác tra khảo.
Lư Thần căm giận nói: “Đám người này, đúng là ức hiếp nhà họ Lư tôi!”
Sau đó hắn nhìn Ngô Bình, thật lòng nói: “Thần y, vừa nãy nếu không nhờ anh, thì tôi cũng gặp nguy hiểm rồi.
Thật ra Ngô Bình biết, trong người Lư Thần có giáp bảo vệ, cô gái kia không giết chết được hắn. Nhưng, mục tiêu của nữ sát thủ kia là anh, ám sát Lư Thần không có ý nghĩa nhiều.
Anh nói: “Xem ra đã có người biết mục đích lần này của tôi rồi”.
Lư Thần nheo mắt; “Chuyến đi này tôi rất bí mật, hơn nữa quen biết với thần y chưa lâu, vậy mà nhanh như vậy đã bị lộ tin tức rồi”.
Ngô Bình: “Không vội. Có lẽ bọn họ sẽ hỏi ra vài thứ”.
Mấy người đó là vệ sĩ xuất thân từ phủ Đại soái, đầy thủ đoạn. Chưa đến hai mươi phút, một vệ sĩ đã đi đến, quần áo hắn toàn là máu.
“Thiếu soái, cô ta nhận rồi”.
Lư Thần hỏi: “Là ai phái tới?”