Ngô Bình cười nhạo: “Uy lực của đại trận chú thuật đúng là rất mạnh, tiếc là nó không có tác dụng với tôi”.
Yên Ly nhíu mày: “Cậu không sợ chú thuật?”
Ngô Bình không đáp lời, đi thẳng về phía Yên Ly, người mặc đồ đen phía sau Yên Ly bỗng chặn lại ở giữa, sau đó giơ tay ra đánh một đòn.
“Ầm!”
Một tiếng động vang lên, người đồ đen văng ra xa mười mấy mét đập cả người vào bức tường, bị khói bụi và gỗ gạch vùi lấp, không rõ sống chết.
Yên Ly nói: “Xác ướp bị nguyền rủa”.
Hai người toàn thân mặc áo giáp, cao hơn một mét chín lao ra, một người cầm cây trường thương, một người cầm kiếm chạy đến chỗ Ngô Bình.
Thương đánh ra như rồng, thương ảnh ngập cả bầu trời, không trung vang lên tiếng vang sắc bén.
Ngô Bình hừ một tiếng, giơ tay về phía thương ảnh đầy trời, nhanh như chớp bắt lấy rồi giữ chặt mũi thương, sau đó bẻ gãy.
Anh vung tay lên, mũi thương bắn ra đâm vào áo giáp khiến người kia văng ra xa.
Đồng thời người cầm kiếm cũng chém về phía Ngô Bình, lực chém rất mạnh nhưng thanh kiếm mới chỉ vung lên một nửa đã bị một thanh kiếm hất văng.
Không biết từ lúc nào một long vệ xuất hiện trước mặt Ngô Bình chặn thanh kiếm đó lại. Long vệ lao đến, kiếm quang sắc bén, hai bên đánh nhau kịch liệt.
Sau đó có nhiều long vệ hơn chạy đến, bao vây Yên Ly.
Yến Lý vẫn bình tĩnh nói: “Không hổ là giáo chủ Hắc Thiên Giáo, thực lực khá khủng khiếp, ngay cả xác ướp bị nguyền rủa của tôi cũng không giết được cậu. Giáo chủ Ngô, chúng ta sẽ còn gặp lại”.
Vừa dứt lời, không gian xung quanh cô ta méo mó lại, ngay sau đó cả cô ta và chiếc xe lăn đều biến mất.
Yên Ly vừa đi, Ngô Bình cảm thấy chú lực trên con đường này cũng biến mất. Hai tên xác ướp bị nguyền rủa đó lập tức chạy thoát, biến mất sau vài cú nhảy.
Long vệ định đuổi theo nhưng Ngô Bình nói: “Giặc cùng đường không cần đuổi theo”.
Anh nhìn mấy người Lâm Nhu hỏi: “Giải quyết lời nguyền rồi sao?”
Lâm Nhu gật đầu: “Đã không cảm nhận được lời nguyền nữa! Ngô Bình, cảm ơn cậu nhiều”.
Ngô Bình nói: “Nếu đã giải được lời nguyền, các chị mau rời khỏi Á Mã”.
Lâm Nhu thở dài nói: “Ngô Bình, thật xin lỗi”.
Ngô Bình không cảm xúc nói: “Giữa chúng ta dầu gì cũng có tình bạn, xin lỗi thì thôi đi, chỉ là sau này tốt nhất đừng gặp nhau nữa”.
Anh nói câu này quả thật vô cùng tuyệt tình, sắc mặt Lâm Nhu trầm xuống, muốn giải thích gì đó nhưng muốn nói lại thôi.
Chu Mi tức giận nói: “Một tên đàn ông mà sao lòng dạ hẹp hòi thế? Đúng đấy, Lâm Nhu gọi cậu qua đây, để cậu rơi vào tình cảnh nguy hiểm. Nhưng cậu có từng nghĩ các em ấy bị nguyền rủa, bị nhốt ở đây, người có thể trông mong ngoài cậu ra thì còn ai nữa?”
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Chị không cần giải thích, mau thu dọn đồ đạc rồi đi khỏi Á Mã đi”.
Nói rồi anh không quay đầu lại đi thẳng ra ngoài quán bar, các long vệ lập tức đi theo.