Ngô Bình cất mảnh nhỏ, túm Phù Thành bảo hắn dẫn đường. Thoáng chốc, cậu đã tới một chỗ bỏ hoang, nơi này không ai ở mấy chục năm rồi.
Trong phòng có con tò he đã vợ, bên trong rất nhiều mảnh nhỏ lấp lánh.
Ngô Bình vung tay, cất tò he.
Phù Thành nhìn Ngô Bình: “Trưởng lão cậu sẽ không nuốt lời chứ”.
Ngô Bình thản nhiên: “Tôi đồng ý nhưng Thần Hoàng Tông có thể trừng phạt anh!”
Phù Thành thản nhiên: “Tới giờ thì tôi không sợ trừng phạt nữa”.
Ngô Bình không quan tâm, ném hắn lại sân nhỏ bỏ hoang rồi quay về chỗ cũ.
Phù Thành ngẩn ra, đây là thả mình à? Hắn cắn răng nhanh chóng trốn đi, sau này mai danh ẩn tích.
Bên kia, Ngô Bình gặp Thu Lam rồi tạm biệt, mấy người tông chủ định tới bái kiến nhưng Ngô Bình không chịu.
Ngày mai phải vào cấm địa thượng cổ, cậu phải nhanh chóng về Thần Kinh.
Cùng ngày, cậu về sơn trang Hoàng Long.
Mấy hôm nay cậu không ở nhà, Ngô Đại Hưng bận rộn chuyện công ty taxi, mẹ cậu thì đ đánh bài với cô.
Biết Ngô Bình về, Nghiêm Lãnh Thạch nhanh chóng tới.
Hiện ông ta đang giúp Ngô Bình quản lý không ít sản nghiệp như nhà họ Vương và hàng loạt công ty dưới tên Ngô Bình.
Nghiêm Lãnh Thạch báo cáo là công ty taxi sắp đi vào hoạt động nhưng Ngô Bình không mấy hứng thú, chỉ hỏi chuyện từ thiện đường Giang Nam. Nghiêm Lãnh Thạch vẫn luôn trợ giúp Âu Dương Trí Viễn nên rất rõ ràng.
Năm trung tâm chữa bệnh cho trẻ em đã hoàn thành, tạm thời đang tiếp nhận bệnh nhi nghèo. Trung tâm chữa bệnh thành lập thì rất được xã hội ủng hộ, quỹ từ thiện đã thu được hơn hai trăm triệu.
Nhưng phần nhiều tài chính vẫn do Ngô Bình cung cấp, con số ngày càng lớn.
Biết việc này, Ngô Bình đi tới một trung tâm chữa bệnh ở Trung Châu, nơi này thành lập sớm nhất, hai nghìn giường đã đầy, có thể thấy được ở hành lang bày đầy giường phụ, còn có người đang xếp hàng.
Ngô Bình đang dùng thân phận người thường đứng trong hành lang bệnh viện, cậu cảm nhận được hàng nghìn sức mạnh công đức đang tụ về phía mình, những công đức này đều phát ra từ trong lòng người bệnh.
“Ầm ầm!”
Bỗng nhiên, những sức mạnh này ùa vào trong đầu Ngô Bình, mở ra một thế giới nhỏ. Trong thế giới này có một tấm bia khổng lồ màu vàng, trên tấm bia có trăm nghìn ký hiệu huyền diệu.
Sau đó những sức mạnh công đức kia tụ lại, tạo thành một dãy số: 576570000.
Ngô Bình động lòng, những thứ này là sức mạnh công đức? Tại sao chúng lại hình thành một tấm bia lớn trong cơ thể mình?
Lúc này trong đầu cậu vang lên giọng của Phương Lập, giọng ông ta mừng rỡ nói: “Bia công đức”.
Ngô Bình: “Ông biết tấm bia này?”
Phương Lập: “Chỉ có người có may mắn mới có cơ hội lấy được tấm bia này. Một khi có được bia công đức, cậu có thể thu thập công đức, đổi lấy nhân lực tộc người ở Thánh Cổ Đại Lục, thậm chí là khí vận tộc người”.
Ngô Bình rất ngạc nhiên: “Công đức này đều là công đức của tộc người?”
Phương Lập: “Đúng thế, các thánh hiền của tộc người đã tạo ra hai mươi bốn Thiên Đạo ở Thánh Cổ Đại Lục, những cái này chính là căn bản để tộc người tôi có chỗ đứng ở Thánh Cổ Đại Lục. Công đức của tộc người này đều bắt nguồn từ hai mươi bốn Thiên Đạo của tộc người. Nhưng số lượng bia công đức trên thế giới cố định là ba trăm, cậu có được một trong số đó là cực kỳ hiếm thấy”.
Ngô Bình gật đầu, lần này thu hoạch nằm ngoài dự liệu của cậu.
Cậu tiếp tục đi vào trong đến văn phòng viện trưởng. Muốn tìm hiểu tình hình của trung tâm điều trị, dĩ nhiên cậu phải tìm viện trưởng.
Viện trưởng của trung tâm điều trị là một vị viện phó của một bệnh viện lớn nào đó vừa nghỉ hưu, hơn sáu mươi tuổi. Ông ấy đến đây làm viện trưởng hoàn toàn vì phúc lợi xã hội, không nhận một đồng tiền lương. Thậm chí còn lấy một phần tiền lương hưu hàng tháng của mình để đầu tư vào các quỹ từ thiện liên quan đến trung tâm điều trị.
Viện trưởng tên là Tống Lập Bình, tóc bạc phơ, lúc này ông ấy đang gặp vài chuyên gia có thẩm quyền về phương diện bệnh tật ở trẻ em. Những người này có ý định đến trung tâm điều trị, nhưng vẫn còn nghi ngờ, lúc này Tống Lập Bình đang thuyết phục họ.
Ngô Bình đợi bên ngoài một lúc, Tống Lập Bình đưa họ đi, trông hai bên có vẻ nói chuyện rất vui vẻ.
Tống Lập Bình quay người lại, nhìn thấy Ngô Bình đang đứng cách đó không xa. Trước cửa phòng viện trưởng không có người nào khác, Ngô Bình đứng ở đây rất bắt mắt.
“Cậu có chuyện gì sao?”, Tống Lập Bình hỏi.