Nói sao thì cũng là Đại La Đạo Quân, cũng cần thể diện, Kiếm Đạo Quân lạnh lùng nhìn Ngô Bình rồi đứng dậy rời đi, chỗ ngồi của ông ta rất nhanh đã bị người khác chiếm mất.
Ngô Bình quay về bên cạnh Phiêu Miểu Thiên Tôn, cười nói: “Sư tôn, kích pháp của con vẫn ổn chứ?”
Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Ổn lắm, một kích đó của con khiến những người ngồi ở đây đều sửng sốt”.
Đúng lúc này, một thị nữ đi đến, cô ta cười nói: “Anh Lý, Vương Mẫu cho mời”.
Ngô Bình rất ngạc nhiên: “Vương Mẫu muốn gặp tôi?”
Thị nữ gật đầu: “Anh Lý đừng lo lắng, Vương Mẫu chỉ là cảm thấy anh có tư chất phi thường nên muốn gặp”.
Phiêu Miểu Đạo Quân: “Huyền Bình, đi đi!”, bà ấy biết rõ tác phong làm việc của Vương Mẫu, lần này cho mời, chắc hẳn đệ tử bà ấy sẽ được lợi.
Ngô Bình không nghĩ ngợi nhiều, bèn theo thị nữ bay đến đài sen của Vương Mẫu. Bay càng lúc càng gần, anh có thể nhìn thấy rõ ràng bản thể của đài sen, rễ của đài sen đâm thẳng vào nơi sâu nhất của vũ trụ, hấp thụ đủ năng lượng thần kỳ nhất.
Trước đó ở khoảng cách rất xa, anh không cảm thấy Vương Mẫu cao lớn thế nào, nhưng bây giờ khi đến gần anh mới phát hiện Vương Mẫu là một người khổng lồ cao cả mười ngàn mét, dù với thân hình hiện tại của anh thì cũng rất nhỏ bé khi ở trước mặt Vương Mẫu.
“Lý Huyền Bình xin chào Vương Mẫu!”, Ngô Bình cung kính chào.
Vương Mẫu mỉm cười: “Chàng trai, không ngờ cậu là Thái Cổ Chân Nhân, tốt lắm”.
Anh vừa nói xong thì mọi người xung quanh đều bất ngờ, không ngờ người này lại có thể chất của Thái Cổ chân nhân, hèn gì có thể dễ dàng giết chết Nhân Viên.
Ngô Bình: “Nhờ có cơ duyên tình cờ nên vãn bối mới có được thể chất như bây giờ”.
Vương Mẫu nói: “Hiếm có, con trai, tôi rất thích cậu, tặng cậu hai quả đào nhé”.
Bà ấy vừa dứt lời thì người hầu liền bưng đến một cái mâm, trên mâm có hai quả đào lớn, thơm ngan ngát, chỉ ngửi thôi cũng thấy toàn thân dễ chịu.
Ngô Bình nói: “Cảm ơn Vương Mẫu”.
Vương Mẫu cười, nói: “Sau này nếu cậu có việc thì thường xuyên ghé Dao Trì của tôi chơi. Đây là thẻ ra vào Dao Trì, cậu giữ lấy đi”.
Bà ấy nói xong thì lại có người hầu đem đến một tấm lệnh bài, Ngô Bình lại cảm ơn, sau đó chào tạm biệt.
Trước ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, anh cầm lệnh bài và đào trở về lại chỗ ngồi. Phiêu Miểu Thiên Tôn cười, hỏi: “Huyền Bình, Vương Mẫu đã nói gì với con thế?”
Ngô Bình: “Cũng không nói gì cả, chỉ khen con vài câu, nói con là Thái Cổ chân nhân, thế là tặng con hai quả đào và tấm lệnh bài này”.
Phiêu Miểu Thiên Tôn cười, nói: “Tu sĩ có thể có được tấm lệnh bài này trong thế gian không quá một trăm người. Vương Mẫu tặng lệnh bài cho con chứng tỏ rất thích con”.
Ngô Bình tặng cho Phiêu Miểu Thiên Tôn một trái đào trước rồi cười, nói: “Sư tôn, trái này biếu người, trái còn lại để cho sư tỷ”.
Lam Hâm cười, nói: “Sư đệ, vậy thì chị không khách sáo với em nữa đâu”. Sắp tới cô ấy sẽ phải gặp kiếp diệt vong, rất rắc rối, đang cần đào tiên hỗ trợ.
Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Huyền Bình, quả đào này là báu vật vô giá, con giữ lại cho mình đi”.
Ngô Bình phất tay: “Sư tôn, con còn lâu lắm mới đến kiếp diệt vong, hơn nữa, biết đâu sau này còn có thể có cơ hội có được đào”.