Ba người còn lại cũng đồng ý.
Ngay sau đó, bài giảng cũng bắt đầu. Một cô gái mặc váy xanh bước từ đằng sau ra rồi đứng trên bục giảng.
Cô ấy vừa xuất hiện, tất cả mọi người đã yên lặng, nhất là các đệ tử nam, ai cũng nhìn không chớp mắt.
Lúc này, một vị trưởng lão xuất hiện và tuyên bố: “Các vị, đây là một trong Ngũ kiệt Ngạo Thế của thế hệ trẻ Ngạo Thế Đan Tông - đại đan sư Nam Cung Lệnh Nghi”.
Sau đó là một tràng giới thiệu. Nghe được vài câu, Ngô Bình nhỏ giọng hỏi một người: “Ở đây thường có kiểu giảng dạy như vậy không?”
Vị sư huynh này tên Viên Định Trí. Anh ta cười nói: “Sư đệ, kiểu giảng dạy như vậy không thường xuyên có đâu. Nhưng cứ ba ngày một lần sẽ có đan sư bản địa mở lớp, đệ tử người mới đến đó học khá nhiều”.
Ngô Bình chẳng hề đến những lớp ấy lấy một lần. Anh hơi ngại ngùng: “Không ai nói điều này với em cả”.
Minh Thiên cười bảo: “Cậu là đan sư Tử Đỉnh, không học mấy lớp đó cũng được, người khác cũng sẽ thấy cậu cần. Nhưng tiết học của những đại đan sư này vẫn rất có giá trị”.
Giới thiệu xong là bắt đầu bài giảng, Nam Cung Lệnh Nghi hỏi: “Trong quá trình luyện đan, có ai từng gặp tình trạng dược tính biến mất chưa? Rồi khi mọi người cảm thấy có thể mình đã quên cho dược liệu vào và chuẩn bị hành động thì dược tính đã biến mất bỗng xuất hiện lại?”
Nghe câu hỏi này, một phần ba số đệ tử có mặt ở đây liền giở tay. Họ đều đều đã từng trải qua tình huống tương tự. Tất nhiên, Ngô Bình cũng từng gặp phải. Anh không chỉ từng gặp mà còn tìm ra nguyên nhân.
“Khi gặp tình trạng này, mọi người có nghiên cứu tìm hiểu không? Nếu đã nghiên cứu thì có ai tìm ra nguyên nhân chưa?”
Hỏi đến câu tìm hiểu nghiên cứu, có mấy chục người giơ tay. Nhưng khi hỏi đến việc tìm ra nguyên nhân, lại chẳng có ai giơ tay cả.
Lúc này, Minh Thiên mới huých vai Ngô Bình, thì thào hỏi: “Sư đệ, cậu giải quyết được chưa?”
Ngô Bình khẽ gật đầu. Cô ấy nói ngay: “Vậy cậu đứng lên phát biểu đi, tiện thể giúp tổ chức nhỏ của chúng ta ‘thể hiện’ một chút”.
Ngô Bình không muốn gây chú ý, bèn nhẹ nhàng lắc đầu. Nào ngờ Minh Thiên đột nhiên giơ tay lên, cao giọng nói: “Ngô đan sư đã có một số phát hiện”.
Nam Cung Lệnh Nghi vốn không ôm hy vọng gì, nghe vậy, cô ấy liền hỏi: “Vị nào là Ngô đan sư thế?”
Hết cách, Ngô Bình đành đứng dậy. Anh liếc nhìn Minh Thiên một cái, cô ấy thì nháy mắt với anh.
Ngô Bình hắng giọng rồi cất lời: “Đại đan sư, khi luyện đan, tôi gặp tình trạng này không chỉ một lần. Ban đầu tôi còn nghĩ do mình làm nóng lò với nhiệt độ quá cao khiến dược tính mất đi, thế là bèn hạ nhiệt độ xuống. Song tình trạng tương tự vẫn thỉnh thoảng xảy ra. Sau này, thông qua nghiên cứu, tôi phát hiện dược tính mất đi có thể do môi trường trong lò đan đã đạt đến một điều kiện phân ly nhất định đối với loại dược tính nào đó, khiến dược tính chuyển hoá thành dược cơ”.
Đôi mắt của Nam Cung Lệnh Nghi sáng rực lên. Đây chính là phương hướng nghiên cứu mấy năm nay của cô ấy, cứ ngỡ sẽ không có ai biết, không ngờ lại gặp được Ngô Bình ở nơi này, anh còn nói ra đáp án chính xác.
“Ngô đan sư, đáp án của cậu rất giống phát hiện của tôi. Xin hỏi, sau đó cậu đã giải quyết vấn đề này như thế nào?”
Ngô Bình đáp: “Đại đan sư, qua các thí nghiệm, tôi phát hiện sự phân ly dược tính này thật ra cũng không phải chuyện xấu. Quá trình phân ly có thể đảo ngược. Khi nắm vững điều kiện, chúng ta có thể tận dụng cơ hội để tinh chế dược tính, từ đó nâng cao phẩm chất của đan dược”.
Nam Cung Lệnh Nghi thầm kinh ngạc. Giải pháp của cô ấy là thay thế dược liệu, thêm nước tinh khiết và các thao tác khác, nhưng không phải đan dược lò nào cũng có hiệu quả. Không ngờ Ngô Bình lại có thể đưa ra đáp án thông dụng như vậy.
Minh Thiên biết đây là cơ hội để tuyên dương Ngô Bình, bèn lên tiếng: “Đại đan sư, Ngô Bình vừa luyện chế một loại đan dược và đã sử dụng chính phương pháp này đấy”.
Nam Cung Lệnh Nghi hứng thú hỏi: “Ồ, đan dược nào thế?”
“Linh Bảo Huyền Minh Đan”.