Ngô Bình bình thản nói: "Tôi vừa mới lĩnh ngộ lôi pháp, vừa hay đang muốn thử uy lực của nó, ông cứ đi thông báo đi".
Phùng Tuấn Bảo không dám nói gì thêm, lập tức đi đến chỗ người của Thiên Tương Tông để chuyển lời khiêu chiến của Ngô Bình.
Thiên Tương Tông lần này đưa tới rất nhiều cao thủ, bao gồm cả nhóm người đã đuổi giết Ngô Bình. Nghe nói Ngô Bình lại chủ động hẹn trước, đám người này không khỏi cười lạnh một tiếng.
"Hắn ta cho rằng có chút thực lực là có thể địch lại tất cả cao thủ của Thiên Tương Tông chúng ta sao? Thật sự là quá mức tự phụ!"
"Sức mạnh của một người làm sao có thể so sánh với sức mạnh của cả tông môn? Chúng ta có thể dễ dàng giết hắn bằng sát phù hoặc pháp khí!"
"Hừ, vậy cũng tốt, đỡ phiền phức cho chúng ta. Chúng ta chuẩn bị đi, chiều nay tiêu diệt hắn cho xong rồi quay về báo cáo công việc!"
Một giờ sau, Ngô Bình xuất hiện trên ngọn núi hoang ở phía Đông thành. Ngọn núi hoang này không cao và được cỏ dại bao phủ.
Anh vừa tới thì một đám cao thủ Thiên Tương Tông cũng tới, tổng cộng hơn ba mươi người. Mấy kẻ cầm đầu đều là cao thủ Bí cảnh tầng tám, tầng chín!
Thủ lĩnh là một ông già, ông ta là cao thủ Bí cảnh tầng thứ chín. Bí cảnh tầng thứ chín, còn gọi là cảnh giới Ngũ Hành! Tu sĩ ít nhất phải lĩnh ngộ năm loại trật tự mới có tư cách đột phá lên cảnh giới này.
Thế giới này là Đại Ngũ Hành Giới, lĩnh ngộ được ngũ hành thì chẳng khác nào nắm được mạch sống của thế giới này.
Ông già cảnh giới Ngũ Hành thản nhiên nói: "Nhãi ranh, cậu quả thực dám tới đây, gan to lắm".
Ngô Bình: "Gan các người cũng không nhỏ, lại có chí khí đi đâm đầu vào chỗ chết".
Ông giả cười lạnh một tiếng: "Ý cậu là trong chúng tôi không có ai là đối thủ của cậu?"
Ngô Bình: "Cho dù các người có đưa số người gấp mười lần thế này đến thì trong mắt tôi, các người cũng chỉ là gà với chó mà thôi!"
Nói xong, anh chỉ tay phải lên trời, lớn tiếng nói: "Sấm sét nổi lên!"
"Bùm!"
Trên bầu trời, mây gió đổi màu, chẳng mấy chốc xuất hiện một đám mây dông lớn, bên trong có chớp nhoáng, sấm sét ầm ầm. Áp lực đáng sợ khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.
"Lôi thuật mạnh quá!" ông giả ngạc nhiên: "Nhưng vẫn vô dụng thôi, trước mặt lão đây thì cậu vẫn quá yếu!"
Ông ta tay phải lấy ra một tấm bùa, tấm bùa này do lão tổ luyện hóa, có thể phóng thích ra thần thông!
"Giết!"
Ông ta khẽ thét lên, hướng lá bùa về phía Ngô Bình. Lá bùa bùng lên ngọn lửa và bay về phía Ngô Bình.
Ngô Bình mặt không biến sắc, không biết từ lúc nào anh đã cầm tiên phù trên tay, sau đó một tay chỉ lên trời, ngọn lửa trên lá bùa kia lập tức "bùm" một tiếng nổ tung, tia lửa bay khắp nơi!
"Sấm sét giáng xuống!"
Lúc này, anh lại ra lệnh, vô số sấm sét từ trên trời giáng xuống, đánh vào những cao thủ kia. Ông già thủ lĩnh của đoàn người là người đầu tiên bị sét đánh.
Sấm sét mượn thiên uy, một đòn này khiến da thịt ông ta bị xé nát, nửa thân trên cháy đen, ngã vật xuống đất.
Những người khác cũng lần lượt ngã xuống đất, thịt bị nướng chín.
Ngô Bình đi đến chỗ ông già và đá ông ta một cái khiến ông ta từ từ tỉnh dậy. Sau khi tỉnh dậy, với vẻ mặt sợ hãi, ông ta hét lên: "Đừng giết tôi!"