Nghe hắn nói thế, người mũi tẹt lập tức cười nói: “Sư huynh Trương nói đùa rồi, chắc chắn tôi sẽ đi theo anh mà”.
Cứ thế một câu của sư huynh Trương này đã loại bỏ Ngô Bình ra ngoài.
Hai đệ tử nữ là người mới gia nhập vào năm nay, nhưng đều là người thông minh. Đúng như người mũi tẹt đó nói, nếu không có lý do chính đáng thì phó viện trưởng sẽ không sắp xếp như vậy.
Trong hai đệ tử nữ có một nữ sinh thắt bím tóc, mặc váy học sinh, đôi mắt to lấp lánh, hai mắt lấp lánh, vừa xinh đẹp vừa dễ thương, cô ta nghịch hai bím tóc trước ngực, nhảy đến trước mặt Ngô Bình, ngọt ngào nói: “Chào sư huynh Ngô, tôi là Điền Mỹ Mỹ, xin hãy chỉ bảo tôi nhiều hơn”.
Giọng nói cô ta trong trẻo, ngọt ngào, khiến người ta cảm thấy thoải mái, hơn nữa vừa đến đã khiêm tốn gọi Ngô Bình là sư huynh.
Ngô Bình nói: “Chào cô, mọi người đều là đệ tử của học viện, cô đi bên cạnh tôi thì dĩ nhiên tôi sẽ bảo vệ an toàn cho cô”.
Một người đàn ông khác cười nhạo: “Chỉ dựa vào cậu? Ai cho cậu tự tin thế?”
Ngô Bình bình tĩnh nhìn hắn nói: “Tự tin không phải đến từ người khác mà đến từ thực lực. Các người đều có tính toán của mình, tôi không can thiệp”.
Một cô gái khác nhìn bốn người đàn ông rồi lại nhìn Ngô Bình, cuối cùng cô ta nghiến răng đứng bên cạnh người đàn ông đầu nhọn, mỉm cười nói: “Sư huynh, mọi việc đều trông cậy vào anh”.
Cứ thế vốn dĩ là một nhóm lại bị tách thành hai nhóm, bên Ngô Bình không tính Lăng Bộ Phi thì chỉ có hai người.
Mắt Lăng Bộ Phi lóe sáng, cô ta cười nói: “Người tự đại sớm muộn gì cũng sẽ gặp quả báo”.
Điền Mỹ Mỹ cười nói: “Chị ơi, chị tên gì thế ạ? Cũng cùng nhóm với bọn em sao?”
Lăng Bộ Phi cười nói: “Em Điền, chị là Lăng Bộ Phi”.
“Hóa ra là chị Bộ Phi, chị Bộ đến bên đó nhất định phải bảo vệ em, em tu luyện chưa được bao lâu, gan nhỏ lắm”.
Lăng Bộ Phi cười: “Có anh Ngô ở đây, em sẽ an toàn”.
Sau đó cô ta hỏi Ngô Bình: “Anh Ngô hiểu biết bao nhiêu về cấm địa thượng cổ vậy?”
Ngô Bình: “Tôi biết một chút. Cô Lăng hỏi thế có phải là biết nhiều về tình hình bên trong không?”
Lăng Bộ Phi cười nói: “Cũng không phải là tình hình bên trong. Nghe nói cứ một khoảng thời gian thì cấm địa thượng cổ sẽ sinh ra dị bảo mới. Những dị bảo mới này không chỉ dễ bị luyện hóa mà còn dễ dung hợp với huyết mạch của người hiến tế, từ đó tạo ra một sức mạnh huyền diệu”.
Ngô Bình động lòng, chẳng lẽ là bảo pháp cấm kị?
Lăng Bộ Phi: "Nhưng tiếc là tôi cũng không biết vị trí của pháp bảo cấm kỵ".
Ngày càng có nhiều người tiến vào, Mạc Hàn kia ở lại cuối cùng. Khi thấy Ngô Bình và Lăng Bộ Phi thì khẽ gật đầu rồi là người thứ từ đến ngược từ dưới lên trên tiến vào cánh cửa màu vàng.
Ngay sau đó, Ngô Bình, Lăng Bộ Phi và Điền Mỹ Mỹ cũng đi vào.
Vừa băng qua cánh cửa màu vàng, bùa ngọc trong tay đã biến mất, họ bị một luồng sức mạnh kéo vào một không gian.
Đợi đến khi mấy người thấy rõ cảnh tượng trước mắt thì hai chân đã đứng trong một bụi cỏ cao bằng đầu, xung quanh vang lên từng tiếng côn trùng kêu và tiếng chim hót.
Lăng Bộ Phi có chút lo lắng, cảnh giác nhìn quanh nói: "Mọi người đừng đứng xa nhau quá. Lòng người khó dò, chúng ta phải cẩn thận!"
Cô ta vừa nói xong đã nghe thấy gần đó truyền một tiếng hừ lạnh, sau đó có người rên rỉ một tiếng, kế tiếp một bóng người bị đánh bay rồi ngã xuống cách đó không xa.
Người ngã xuống là Mạc Hàn, khóe miệng trào máu, lồng ngực bị đánh lõm xuống. Gã áo vàng không mua được bùa ngọc trước đó bước tới, trên người gã mặc một chiếc áo giáp bằng đồng tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
Điền Mỹ Mỹ thấy vậy thì lộ ra ánh mắt hoảng loạn, cô ta thật sự sợ hãi.
Gã áo vàng bước nhanh tiến lên, lại vung tay đấm ra một quyền.
Mạc Hàn lập tức lăn một vòng đến dưới chân Ngô Bình, gã áo vàng nhìn thấy Ngô Bình thì sát khí trong mắt càng dày đặc, vung tay lên đánh.
"Cẩn thận, đây là Thanh Đồng Thần Y! Tên kia có được thực lực của Thần Thông đại viên mãn!", Mạc Hàn nhắc nhở.
Ngô Bình thấy đối phương chẳng thèm nể nang trực tiếp ra tay thì hừ lạnh một tiếng, kiếm Thất Tinh Long Uyên trong tay vạch một đường trên không, chiêu thứ năm Trảm Đạo và sức mạnh cấm kỵ đều được cậu dung nhập vào bên trong.
Một kiếm là Vạn Lưu Quy Tông - một loại kiếm pháp trong Vô Thượng Kiếm Điển! Kiếm pháp ấy sẽ dung hợp hết tất cả sức mạnh và phát huy ra một kích mạnh nhất.
"Ầm!"
Kiếm quang như điện, gã áo vàng vung quyền bỗng dưng cứng đờ, sau đó nửa người trên của gã đổ xuống, hóa ra cả cơ thể và Thanh Đồng Thần Y đều bị một kiếm của Ngô Bình chém làm đôi. Một kiếm kia chẳng những chém đôi người gã, còn giết chết thần hồn của gã!
Điền Mỹ Mỹ thấy vậy thì kinh ngạc bụm lấy cái miệng nhỏ nhắn, đôi mắt xinh đẹp trợn to, nhìn Ngô Bình bằng ánh mắt tràn ngập sùng bái.