Lúc này, cô ấy như đã thay da đổi thịt, tu vi cũng đã đạt đến Đạo Tôn. Hơn nữa, cô ấy có thể lấy trực tiếp sức mạnh từ trật tự võ đạo của Ngô Bình ở trên không nên xét về lý thì thực lực của cô ấy không còn kém Ngô Bình là bao.
Ngoài ra, thể chất của Lệ Hồng cũng có sự thay đổi lớn, sau khi hấp thu một phần một trăm sức mạnh và số mệnh của các thiên kiêu từ vũ trụ khác, khí tràng của cô ấy đã mạnh một cách đáng sợ.
Ngô Bình mỉm cười nhìn Ngô Bình, cô ấy cứ tưởng mình đã rất mạnh rồi, nhưng khi nhìn thấy Ngô Bình thì chợt có một cảm giác hàng phục. Cảm giác này khiến sâu thẳm trong cô ấy dậy sóng, sau đó cô ấy tự nhủ: Chỉ có người đàn ông mạnh mẽ thế này mới có thể xứng với mình ư?
“Anh Ngô, cảm ơn anh”.
Ngô Bình cười nói: “Đừng khách sáo, viện trưởng Lệ, lát nữa tôi sẽ giao các học trò cho cô, đã có rất nhiều thiên tài siêu cấp ra đời rồi”.
Lệ Hồng cười nói: “Anh cứ gọi tôi là Lệ Hồng thôi”.
Ngô Bình: “Ừ, Lệ Hồng, cô có cần thích ứng trước một chút không?”
Lệ Hồng: “Không cần đâu, anh cứ cho các giáo viên và học viên ra đi”.
Vì thế, hai người đã quay lại quảng trường, Ngô Bình phất tay một cáu, rất nhiều tia sáng chiếu xuống, các giáo viên và học viên đều đã xuất hiện trở lại.
Trong số các giáo viên và học viên đều đã có thêm nhiều kỳ tài tu vi đạt đến cấp Đạo Tổ, Đạo Tôn.
Lệ Hồng và Ngô Bình bàn bạc xong thì đã chọn ra ba học viên tham gia vào ngày mai. Còn phần thi của giáo viên thì sẽ do Ngô Bình đảm nhiệm. Nếu cần thì viện trưởng là Lệ Hồng sẽ tham gia.
Ngô Bình đích thân chỉ dạy cho ba học viên được chọn, trong đó gồm hai nam một nữ.
Ba bọn họ được dẫn vào một thời không, sau đó được anh truyền thụ công pháp và võ kỹ cho. Bọn họ đã vất vả tu luyện ba năm trong thời không này, thực lực cũng tiến bộ thêm một bậc.
Khi họ ra ngoài thì đã là sáng sớm ngày hôm sau, sau khi chuẩn bị qua một chút thì cùng nhóm Ngô Bình xuất hiện ở học phủ Truyền Kỳ.
Vụ cá cược của đôi bên sẽ diễn ra ở học phủ Truyền Kỳ, đầu tiên sẽ là phần thi của giáo viên.
Phần này có ba vòng thi, mỗi bên sẽ cử một đến ba giáo viên ra để tỉ thí ba lĩnh vực, bên nào thắng hai trên ba thì thắng chung cuộc.
Ba vòng thi này đã được định trước là thực lực, đan đạo và dạy học.
Ngô Bình đã từng đến học phủ Truyền Kỳ, lần này quay lại thì anh thấy nơi này đã thay đổi rất nhiều. Hiện giờ, học phủ Truyền Kỳ đã rộng hơn trước nhiều, số người cũng tăng thêm.
Phủ chủ mới của học phủ Truyền Kỳ không ra đón tiếp họ, mà chỉ cử một trưởng lão ra đón đoàn của Ngô Bình và Lệ Hồng, sau đó sắp xếp cho họ vào một ngôi nhà vừa nhỏ vừa tồi tàn.
Rõ ràng học phủ Truyền Kỳ đang cố ý sỉ nhục học viện Vạn Đạo, dẫu sao học phủ Truyền Kỳ cũng thu nhận được nhiều kỳ tài từ các vũ trụ khác hơn, một học viện Vạn Đạo nhỏ bé không là gì trong mắt họ cả, họ đã nắm chắc phần thắng trong tay rồi.
Ngô Bình nhìn căn nhà nhỏ bé này rồi điểm tay lên không, một cung điện với khí thế nguy ngã đã xuất hiện trên cao, đây chính là pháo đài Bắc Minh.
Anh lớn tiếng nói: “Không ngờ học phủ Truyền Kỳ lại nghèo đến vậy, đến một căn nhà ra hồn cũng không có, chúng ta lên kia nghỉ ngơi thôi”, nói rồi, anh dẫn mọi người bay lên pháo đài.
Không gian bên trong pháo đài rất rộng, mọi người vừa vào đã phải há hốc miệng vì ngạc nhiên.
Lệ Hồng cười nói: “Anh Ngô, đây là pháo đài kỷ nguyên à? Tôi từng nghe nói đến”.
Ngô Bình: “Đây là Thất Bảo Giới, bên trong phong ấn bảy cường giả cấp Vũ Trụ”.