Viên Hối đáp: “Đúng, sư tổ Quảng Tuệ nói cậu được nghiên cứu một ngày một đêm ở đây, nhưng đúng giữa trưa mai phải rời đi”.
Ngô Bình: “Được, nếu tôi nhìn ra được thứ gì luôn thì cần gì tới một ngày một đêm, còn nếu không phát hiện ra được thì có ở lại cả chục năm cũng vô dụng”.
Viên Hối cười nói: “Vậy tôi không làm phiền thần y nữa”.
Viên Hối lui ra, chỉ còn lại một mình Ngô Bình trong khe núi trống trải. Có rất nhiều ghế và băng đá ở đây, chắc chắn đã từng có người đến đây nghiên cứu rồi.
Ngô Bình ngồi xuống một chiếc ghế đá, sau đó khởi động khả năng nhìn xuyên thấu, quan sát bức tường ngọc ở phía Đông trước.
Anh mới nhìn một cái đã phải trố mắt ra, vì anh thấy có một vị tăng nhân ngồi xếp bằng ở đó. Tăng nhân ấy được tạo thành nhờ một sức mạnh đặc biệt, sức mạnh này rất cao cấp, thuộc về thế giới cao cấp. Nếu không nhờ khả năng nhìn xuyên thấu thì Ngô Bình không thể phát hiện ra tăng nhân này được.
Anh lại nhìn sang vách đá phía Tây thì thấy cũng có một người đang ngồi xếp bằng ở đây, anh đoán đó là một đạo sĩ. Tương tự như tăng nhân kia, đạo sĩ này cũng được tạo thành từ một loại sức mạnh cao cấp.
Ngô Bình híp mắt lại, theo hiểu biết của anh về tu hành thì một khi con người tu luyện đến cảnh giới Thiên Tiên thì cơ thể có thể thích ứng được với thế giới cao duy độ và có uy năng không thể tưởng tượng nổi.
Chắc chắn thực lực của tăng nhân và đạo sĩ kia hơn hẳn các tú sĩ Thiên Tiên bình thường! Lẽ nào họ là Thiên Quân?
Anh nhìn về phía đạo nhân thì thấy hình như người này có cảm nhận gì đó nên cũng đang nhìn anh. Đôi mắt của đạo nhân toả ra khí tức khiến Ngô Bình chấn động.
Ngay sau đó, trong đầu anh đã vang lên rất nhiều lời tiên. Nếu là người khác thì chắc chắn không hiểu, nhưng Ngô Bình thì khác.
Anh đã quá hiểu chữ tiên rồi nên vừa nghe cái là hiểu ngay.
Nhưng lượng thông tin ấy quá lớn nên anh cần thêm chút thời gian để tiêu hoá, tiếng tiên kéo dài khoảng 10 phút, nhưng anh phải mất hơn một tiếng mới chỉnh lý xong hết được.
Lúc này, anh đã hiểu được đại khái nội dung rồi. Nội dung nói về một thế lực có tên là Âm Dương Giáo, cùng các công pháp, thần thông và cách hít thở của họ.
Sau đó, anh lại nhìn sang vách đá phía Đông. Tăng nhân kia như cũng có cảm giác, tiếp tục tuôn lời tiên ra, dội vào đại não của Ngô Bình.
Lần này, anh nhìn thấy rất nhiều những kiến thức quen thuộc, ví dụ như Kim Cương Bất Hoại Thần Công, Vô Sinh Ấn! Xem ra hầu hết công pháp của chùa Đại Thiền đều từ đây mà ra.
Hơn một tiếng sau, Ngô Bình đã biết tăng nhân truyền cho mình thứ gì. Đó là công pháp và bí thuật của một thế lực lớn siêu cấp có tên Cực Lạc Phật Thổ.
Anh không vội vàng rời đi ngay, mà ngồi xuống nghiền ngẫm những kiến thức vừa tiếp thu được.
Loáng cái đã đến giữa trưa ngày hôm sau, Ngô Bình chìm đắm trong cảm nhận nên đã quên mất thời gian, Anh nghe thấy giọng của Viên Hối: “Thần y Ngô, cậu có thu hoạch gì không?”
Ngô Bình không trả lời mà hỏi ngược lại: “Đại sư Viên Hối, ngày trước có ai cảm ngộ được gì ở đây chưa?”
Viên Hối đáp: “Đương nhiên là có rồi”.
Ngô Bình: “Họ giỏi thật đấy!”
Ý của anh là anh chỉ có thể hiểu được những truyền thụ này nhờ vào khả năng nhìn xuyên thấu thôi, còn những ngu khác có thể trực tiếp cảm nhận được, đúng là phi thường.
Viên Hối tỏ vẻ thất vọng vì tưởng Ngô Bình không có thu hoạch gì: “Thần y Ngô đừng buồn, không có thu hoạch gì cũng là chuyện bình thường, tôi và đại sư Quảng Tuệ cũng như cậu thôi”.