Trương Trọng Lâu trả lời: “Nghe bảo là phải uống một loại thuốc, rồi họ tiến hành thôi miên sâu. Thế thì bất luận có bí mật gì cũng sẽ nói ra bằng hết”.
Ngô Bình thầm cảnh giác, nghĩ cách vượt qua ải này.
Không bao lâu sau, một người đàn ông trung niên bước đến, đưa mắt nhìn bọn họ rồi bảo: “Đi theo tôi”.
Đám Ngô Bình theo chân người trung niên đi vào một ngôi viện, bên trong có vài đệ tử Thiên Địa kiếm tông. Chính giữa có một cái bàn, đặt sẵn tám bát thuốc.
Người trung niên bảo: “Các cậu uống thuốc trước đi”.
Ngô Bình quét mắt nhìn một cái là biết thuốc này sắc từ thứ gì. Thế là anh âm thầm lấy một ít dược liệu, đặt vào lòng bàn tay rồi bóp chặt, để dược lực trong dược liệu ngấm vào máu của mình. Dược lực này có thể vô hiệu hóa tác dụng thôi miên của bát thuốc sắc.
Tám người lần lượt bước lên, mỗi người uống một bát.
Uống thuốc xong, mí mắt tám người đều trĩu nặng, ánh mắt đờ đẫn. Tất nhiên Ngô Bình chỉ giả vờ thôi. Anh là người tỉnh táo duy nhất trong số tám người.
Một người phụ nữ bước ra, đi đến trước mặt từng người rồi thực hiện thôi miên, hỏi họ một số câu. Trước đó họ từng trả lời những câu này rồi. Nếu đáp án không đồng nhất, chứng tỏ người đó có vấn đề.
Hỏi xong tám người, người phụ nữ mới gật đầu với người đàn ông trung niên: “Không có vấn đề gì”.
Người đàn ông lại lấy ra tám bát thuốc, bảo đám Ngô Bình uống tiếp. Uống hết bát thứ hai, bọn họ lần lượt tỉnh táo lại.
Người trung niên mỉm cười: “Các cậu đều rất thành thật, tốt lắm. Tiếp theo, các cậu sẽ tham gia bài kiểm tra thứ ba”.
Họ đi đến một viện khác, trong viện có một số máy móc.
Người đàn ông trung niên bảo: “Đầu tiên là kiểm tra phẩm chất nguyên thần. Các cậu chỉ cần đứng trước tấm gương cổ và giải phóng nguyên thần là được”.
Tu sĩ cảnh giới Thần Biến là người bước lên đầu tiên. Hắn cực kỳ tập trung, làm cử chỉ tay, miệng lẩm nhẩm niệm. Nửa phút sau, nguyên thần xuất hiện từ đỉnh đầu hắn. Nguyên thần của hắn to bằng nắm tay, nửa trong suốt, trông rụt rè, dường như không quen rời khỏi cơ thể hắn.
Nhìn thấy nguyên thần của hắn, người trung niên khẽ cau mày. Tuy hắn đã là Thần Biến nhưng nguyên thần quá yếu, cao lắm chỉ là nguyên thần bậc bốn.
Quả nhiên, trên gương xuất hiện ba chữ: “Bậc bốn, hạ!”
Người trung niên xua tay: “Được rồi, người tiếp theo”.
Tu sĩ Thần Biến khom người trước ông ta rồi sải bước sang bên cạnh. Vẻ đắc ý trên mặt hắn đã tiêu tan. Dù sao thì nguyên thần bậc bốn hạ cũng không có gì đáng kiêu ngạo.
Sau đó đến người thứ hai, thứ ba. Nguyên thần của họ đều không mạnh, nhỏ thì to bằng quả hạch đào, to cũng chỉ cỡ nắm đấm. Trong số họ, người có phẩm chất nguyên thần tốt nhất là Trương Trọng Lâu - bậc ba, hạ.
Người trung niên càng lúc càng thất vọng. Đến lượt Ngô Bình, ông ta bảo: “Đến cậu rồi”.
Ngô Bình là nguyên thần chí tôn. Anh không muốn huênh hoang nên chỉ giải phóng hình chiếu của nguyên thần. Hình chiếu này có cường độ chỉ bằng một phần trăm nguyên thần của anh.
Dẫu vậy, nguyên thần của Ngô Bình vẫn rất mạnh. Nguyên thần của anh cao hơn năm mét, phù văn xung quanh lấp lánh toả sáng.
Nhìn thấy cảnh này, mọi người đều thất kinh. Người đàn ông trung niên kinh ngạc đến mức suýt ngồi phịch xuống đất, nói ngay: “Mời tông chủ đến, nhanh lên!”